CHƯƠNG 1073

Ông ta nói chậm lại: “Cái tên họ Bạc kia đã bị nhốt nhiều năm như vậy rồi, những thứ trong tay ông ta năm đó sớm đã chẳng còn đáng giá nữa. Chi bằng mọi người đều nhường nhịn nhau chút, thả người ra, chẳng phải là ai cũng vui vẻ hay sao?”

“Ha ha ha ha!”

Tống Thanh Hoa ngẩng đầu cười phá lên như thể nghe thấy một chuyện rất buồn cười.

Cười đến mức toàn thân run rẩy, không kiềm chế được: “Tưởng Khải Chính, một con cáo già ngàn năm như anh giờ lại dạy tôi buông đao thành Phật đấy à?!”

Tống Thanh Hoa đập mạnh ly cà phế trên tay xuống đất.

“Bốp!”

Mảnh sứ vỡ tan nát.

Sắc mặt bà ta lạnh lùng, mặt mày sắc bén: “Anh tưởng rằng tôi chưa từng có suy nghĩ ngu xuẩn này sao? Nhưng đã bước lên con thuyền này rồi, trừ khi chết, không có con đường thứ hai để bước xuống đâu! Tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, hoặc là căng da đầu đi tiếp, công thành danh toại, vinh hoa đời đời, hoặc là cuối cùng thịt nát xương tan, tiếng xấu muôn đời! Anh, không còn lựa chọn khác đâu!”

Bà ta cũng không còn lựa chọn khác!

Năm đó khi ba nuôi lừa giáo sư Bạc tới, bà ta đã không còn đường lui nữa rồi!

Ông ta cũng không có quyền lựa chọn!

Tưởng Khải Chính hận Tống Thanh Hoa đến chết, cực kì coi thường sự vô liêm sỉ của bà ta.

Nhưng ông ta cũng biết rất rõ rằng bản thân không có thực lực chống lại bà ta!

Không ai có thể động được vào người đứng sau Tống Thanh Hoa cả.

Tưởng Khải Chính sầm mặt xuống, mất kiên nhẫn hỏi thẳng: “Nói ra mục đích cô tới đây đi.”

Tống Thanh Hoa mỉm cười, cũng không nhiều lời với ông ta nữa.

Bà ta lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen từ trong túi ra đặt lên bàn đẩy về phía Tưởng Khải Chính: “Thứ trong đây có thể khống chế được Tưởng Tử Hàn, nhưng có muốn dùng hay không thì tùy anh. Dùng thứ này rồi, sẽ khiến người đó phải chịu khổ một chút, nhưng cũng sẽ có hiệu quả mà anh không ngờ tới.”

Tống Thanh Hoa đứng dậy, mỉa mai đe dọa: “Tưởng Tử Hàn, nếu như lúc này anh vẫn không nỡ để đứa con riêng cục cưng kia của anh chịu khổ, vậy người xong đời chỉ có anh thôi! Tự anh suy xét mà làm.”

Buông lời tàn nhẫn xong, bà ta thong dong cất bước đi ra ngoài.

Sau khi Tống Thanh Hoa rời đi, Sở Thu Khánh đi lên tầng, gõ cửa đi vào phòng sách: “Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế.”

Cô ta dịu dàng đi tới, ôm lấy Tưởng Khải Chính từ đằng sau, cánh môi đỏ thắm hôn lên gáy và d ái tai ông ta: “Được rồi mà, đừng tức giận nữa, em hạ hỏa cho anh nhé? Nếu không đợi Tử Hàn tới rồi thì không tiện như vậy đâu…”

Ông ta quay phắt người lại, túm lấy mái tóc dài mềm mại đen bóng của Sở Thu Khánh, giật đầu cô ta ngửa ra đằng sau, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên không chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Đáy mắt Sở Thu Khánh lóe lên sự căm hận và chế giễu.

So với Tưởng Tử Hàn, đây chỉ là một thằng già đã bước một chân vào quan tài mà thôi!

Ông ta lấy gì để so với Tưởng Tử Hàn tuấn tú trẻ tuổi chứ!

Nếu như không phải để có được Tưởng Tử Hàn, cô ta cũng sẽ không cam chịu làm công cụ làm ấm giường cho lão già này đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play