CHƯƠNG 1063
Tống Hân Nghiên không nói gì cả, Tưởng Tử Hàn không đoán chắc được suy nghĩ trong lòng cô.
Lúc cô gái nhỏ này quật cường lên thì mười con trâu cũng chẳng kéo nổi, anh lại chẳng muốn miễn cưỡng cô, chỉ có thể gắng sức nghĩ ra lý do đưa mình đi cùng qua đó.
“Trước kia có nghi ngờ người của ba anh ở nước J mà bây giờ ông ta lại xuất hiện ở nước M, dì Thẩm đúng lúc cũng phải tới nước M chữa bệnh, anh không thể không nghĩ nhiều được. Em đi cùng anh qua đó, một là có thể chăm sóc cho dì, xua tan sự lo âu khi tới nơi đất khách của bà ấy, hai là chúng ta có thể đi kiểm tra xem người kia có phải ba anh không. Nếu như phải, vậy cũng tốt, có thể hỏi thẳng chuyện của ba em luôn.”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên rối bời: “Nào có chuyện đơn giản như thế…”
Cô định rút tay nhưng không rút được.
Năm ngón tay của Tưởng Tử Hàn khép lại, mạnh mẽ xen qua giữa kẽ tay của cô, đan chặt mười ngón tay với cô.
Tống Hân Nghiên ngơ ra một lúc rồi gượng ép cử động khóe môi: “ Em cứ cảm thấy, từ sau khi Tống Thanh Hoa xuất hiện, rất nhiều chân tướng gần như đều được phơi bày. Nhưng đống chuyện ấy lại cứ như rối thành một nùi, khiến người khác không nhìn ra manh mối.”
Cô nhìn Tưởng Tử Hàn: “Nhưng có thể chắc chắn rằng, Tống Thanh Hoa là người biết được tất cả, thậm chí là người duy nhất biết được mọi chuyện.”
Chuyện năm ấy cô sinh con, cả chuyện của ba mẹ cô, có thể đều có liên quan với Tống Thanh Hoa!
“Dù đơn giản hay khó khăn, anh đều sẽ giúp em điều tra rõ ràng.”
Tưởng Tử Hàn kéo cô vào lòng mình rồi ôm thật chặt: “Anh sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi cho mẹ em, cũng sẽ giúp em tìm lại con mình, tìm được tung tích của ba em. Tất cả những gì em muốn, anh đều sẽ giúp em hoàn thành. Nhưng Hân Nghiên à, sau này có thể đừng nghi ngờ anh nữa không, cho dù giữa các trưởng bối có ân oán, cũng đừng nhét vào giữa tình cảm của chúng ta được không? Trước kia anh từng làm tổn thương em, khiến em chịu thiệt thòi, anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp. Con của chúng ta không cần phải gánh chịu ân oán của chúng ta, chúng ta cũng không cần phải chịu đựng thị phi đời trước để lại, chúng ta đều vô tội mà…”
Nghe vậy, trong lòng Tống Hân Nghiên buồn bã không thôi: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng tỏ ra hèn mọn như vậy, nếu không em sẽ cho rằng anh của bây giờ không phải thực sự là anh.”
Một Tưởng Tử Hàn thật sự là người luôn ở mãi trên cao, trên người anh lúc nào có sự tự tin bá đạo nắm rõ hết mọi việc.
So với người đàn ông dè dặt trước mặt, hoàn toàn không thể liên tưởng được với nhau.
Tưởng Tử Hàn bất lực thở dài: “Anh cũng không muốn, nhưng đã thành ra vậy rồi, muốn sửa cũng chẳng sửa được nữa. Suy cho cùng, chuyện này vẫn phải trách em đấy! Tống Hân Nghiên, là em khiến anh trở nên như vậy, cho nên, em phải chịu trách nhiệm!”
Từ “trách nhiệm” vừa dứt, anh lại hôn cô thật sâu.
Vòng quay bánh xe lại đưa họ lên chỗ cao nhất rồi dừng lại.
Bọn họ trao nhau nụ hôn dưới bầu trời đêm phủ đầy gió tuyết, hoàn toàn quên đi mọi thứ…
…
Cùng lúc ấy.
Tại công viên trò chơi.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc tới tìm Tống Hân Nghiên cũng tới nơi rồi.
Cố Vũ Tùng ngất nga ngất ngưởng tới đón hai người họ.