CHƯƠNG 1050
Vẻ mặt Dạ Vũ Đình tái mét.
Tống Hân Nghiên không thèm quan tâm, quay người muốn đi tìm Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh.
Vừa di chuyển, micro của phóng viên lại giơ đến.
“Cô Tống, xin hãy nói ra quan điểm của cô về hôn nhân.”
“Ngoại tình một cách công khai, trong lòng cô có cảm thấy hổ thẹn không?”
“Quanh quẩn bên cạnh hai người đàn ông xuất sắc, cô có cảm thấy áp lực không?”
“Trong lòng cô có phải vẫn luôn yêu anh Tưởng đúng không? Kết hôn với cậu ba Dạ chỉ là vì thuận tiện cho sau này có thể tiếp tục nối lại duyên phận lúc trước với anh Tưởng?”
….
Câu hỏi sau lại sắc bén hơn câu hỏi trước lần lượt ập đến.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên không hề thay đổi, mỉm cười: “Xin hỏi, mấy người là phóng viên đúng không?”
Các phóng viên tỏ ra khó hiểu, lần lượt đưa thẻ phóng viên của mình ra để chứng minh.
Tống Hân Nghiên nhận lấy một cái rồi liếc nhìn, bật cười thành tiếng: “Đúng là đều xuất thân từ nhà báo chuyên nghiệp.”
Trả lại thẻ nhà báo cho phóng viên kia, cô nhìn hết đám phóng viên một lượt: “Thầy cô ở trường của mấy người dạy mấy người làm phóng viên là phải đào bới chuyện riêng tư của người khác sao?”
Đám phóng viên bị chặn họng, vẻ mặt không được vui.
Tống Hân Nghiên tức giận trách mắng: “Đất nước có nhiều nhà khoa học vô danh như vậy mà mấy người không đưa tin, nhiều đứa bé có hoàn cảnh khó khăn như vậy mà mấy người không quan tâm.”
Liếc nhìn Tống Thanh Hoa, ám chỉ nói: “Còn có nhiều thế lực ngầm như vậy mà mấy người không dám vạch trần, chỉ dám quan tâm, đưa bài về một chút tin tức của giới nhà giàu. Đúng là làm mất mặt cái thân phận phóng viên này của mấy người!”
Lạnh lùng nói xong, cô đẩy phóng viên vẫn còn đang ngây người ở phía trước ra, sải bước rời đi.
Đợi đến khi tất cả mọi người hoàn hồn lại, cô đã đi xa rồi.
Cơn giận tích tụ trong lòng Tưởng Tử Hàn đột nhiên dần biến mất.
Anh khẽ cười, bước nhanh đuổi theo, kéo cô nhét vào ghế phó lái của xe mình.
Tống Hân Nghiên tức đến mức choáng váng, quay người muốn kéo cửa xe ra.
Tưởng Tử Hàn đã dùng điều khiển từ xa khóa cửa lại.
Anh bình tĩnh ngồi vào ghế lái.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!
Tống Hân Nghiên tức giận trợn tròn mắt: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”
Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, nghiêng người, kéo dây an toàn, thắt giúp cô: “Đừng làm ồn, anh đưa em đến một nơi.”
“Tôi, không, đi!”
Tống Hân Nghiên tức giận nói từng từ từng chữ một.
Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, chỉ thắt dây an toàn của mình rồi khởi động xe.
“Tưởng Tử Hàn!”