CHƯƠNG 1028
Lời nói của Tống Dương Minh rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một chiếc búa âm vang, đập mạnh vào trong lòng Tống Hân Nghiên.
Cô sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng, giống như nghe hiểu lời của anh ấy, lại giống như nghe không hiểu gì.
Khương Thu Mộc cũng sững sờ, vô thức buột miệng: “Bà ta giấu bọn trẻ nhiều năm như vậy, đột nhiên lại đem bọn trẻ qua đây là muốn làm gì? Chúng ta đừng bị lừa, ngộ nhỡ không phải thì sao?”
Giọng nói có chút sắc bén.
Tống Dương Minh mím môi không nói gì.
Nhưng trong lòng mọi người đều có linh cảm rằng, Tống Thanh Hoa tìm đến vào lúc này, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt gì.
Tống Hân Nghiên chậm mất vài giây, sau đó não mới có thể suy nghĩ lại.
Đôi tay buông thõng hai bên cạnh nắm chặt lại, cô nhắm mắt, đè nén lửa giận và căn hận trong lòng, khàn giọng nói: “Bà ta muốn tớ bỏ qua cho đám người Lâm Tịnh Thi, bỏ qua cho người nhà họ Dạ.”
Khương Thu Mộc nghe xong, lửa giận liền bốc lên cao: “Con mẹ nó…đi xé xác bà ta!”
Cô ấy đột nhiên đứng dậy muốn lao ra ngoài.
Tống Dương Minh vội vàng giữ người lại, ánh mắt lại rơi vào tên người Tống Hân Nghiên: “Cho dù em quyết định thế nào, anh cũng đều ủng hộ em.”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, khi cô mở ra lần nữa, đôi mắt rất bình tĩnh.
Sự tức giận và đau khổ đã tan biến.
Cô nắm chặt tay, khàn giọng nói: “Anh, anh giúp em gửi tin nhắn cho bà ta, bảo bà ta rằng nếu bà ta muốn biết sự lựa chọn của em, chiều này trực tiếp đến tòa án.”
Sau khi ba người dùng bữa xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa xe phía sau ra.
Tống Thanh Hoa đội mũ và đeo khẩu trang, xuống xe một cách tao nhã.
“Tôi đã nghĩ về điều đó, sớm muộn gì cũng phải gặp. Đợi lát nữa đến tòa án rồi, tôi sợ thời gian quá ngắn, không đủ để các cô nghiệm chứng chuyện xưa.”
Lúc bà ta nói, giọng nói gượng gạo mơ hồ, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc khi Tống Dương Minh nghe thấy ở bệnh viện ngày hôm đó.
Tống Thanh Hoa bước sang một bên nhường vị trí.
Người tài xế lại lần lượt bế hai đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi từ trên xe xuống.
Là hai bé trai giống nhau như đúc.
Bọn trẻ gầy và nhỏ, mái tóc khô, trên khuôn mặt không có chút thịt, làn da vốn phải mềm mại lại vàng vọt không có chút huyết sắc.
Tống Hân Nghiên hít thở một hơi, ánh mắt như thể đang cố định trên hai bóng hình nhỏ bé kia.
Hai đứa trẻ được tài xế đặt xuống đất một cách rụt rè.
Bọn trẻ nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, đôi mắt nhỏ của hai đứa trẻ sáng lên, nhếch miệng cười.