CHƯƠNG 1021
…
Câu hỏi sau sắc bén hơn câu trước cứ thế mà lũ lượt ập tới.
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc nghe mà mặt mày cực kỳ khó coi.
Hai người bảo vệ Tống Hân Nghiên ở phía sau, ngăn chặn sự ép hỏi của phóng viên.
Tống Hân Nghiên lại ở trong ánh đèn flash chói mắt bước ra khỏi đằng sau anh trai và bạn thân.
Sắc mặt của cô tái nhợt, vẻ bệnh tật lại đầy kiên quyết.
“Nếu mọi người đều muốn biết như vậy, vậy tôi hôm nay nói rõ với các vị.”
Tống Hân Nghiên vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng tách tách phát ra ánh đèn flash.
Cô nhìn mọi người một vòng: “Tôi không biết các vị muốn từ chỗ tôi nghe được đáp án như nào, nhưng nhằm vào bức ảnh đăng tải trên mạng, điều đầu tiên tôi muốn đính chính là người trong ảnh không phải là tôi. Còn là ai, tôi không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Ngoài ra…”
Khựng lại một chút, ánh mắt của cô hơi tối lại, trên gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ kiên định: “Tôi và Dạ Vũ Đình quen biết còn chưa tới 1 năm, hôn nhân của hai chúng tôi chỉ là một đoạn hiểu lầm. Dạ Vũ Đình vào lúc cuộc đời tôi rơi xuống đáy cốc đã giúp tôi, tôi đã ấu trĩ cho rằng chăm sóc anh ta cả đời chính là báo ơn. Nhưng rất nhiều chuyện không phải tôi cảm thấy nó nên như vậy thì nó sẽ như vậy. Báo ơn và hôn nhân, vốn là hai chuyện khác nhau. Ở trong chuyện này, tôi sai rồi, tôi đã không tôn trọng hôn nhân.”
Có phóng viên lập tức truy hỏi: “Tức là thật ra hôn nhân của hai người vốn là một hiểu lầm, cô Tống, cô là muốn nói cô hối hận rồi sao?”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nhếch môi dưới: “Trên đời không có thuốc hối hận, chuyện đã làm, hối hận cũng không vô ích. Tôi thừa nhận sai lầm của tôi, nhưng không vì nó là sai lầm mà hối hận.”
Cô đã vì sai lầm của mình đã trả giá.
Tống Hân Nghiên tiếp tục: “Hôn nhân là chuyện của hai người, tôi và Dạ Vũ Đình từ đầu đến cuối đều không có tình cảm, cũng không có vào sau khi kết hôn bồi dưỡng ra tình cảm, đây không phải là sai lầm của bất kỳ ai trong chúng tôi, tôi cũng không cho rằng ly hôn có gì mất mặt cả. Nếu đã biết sai còn cố sai thêm tương kính như băng mà sống hết cuộc đời này, đó mới là thật sự sai, cách làm cực kỳ ngu ngốc, đối với tôi và đối với anh ta đều không công bằng.”
Không muốn nói thêm những vấn đề này nữa, cô muốn nhanh chóng rời đi, vì vậy chuyển lại vấn đề chính: “Tôi không biết là ai đã photoshop những bức ảnh đó đăng lên mạng, có mục đích gì. Chuyện lần này, điều duy nhất có thể tiếp thu chính là câu chuyện cư dân mạng chế ra đều rất lãng mạn rất tốt đẹp, hy vọng mọi người cũng có thể có được tình yêu lãng mạn tốt đẹp như vậy. Cảm ơn các vị đã quan tâm về cuộc sống của tôi, cũng mong các vị cho tôi sự tôn trọng nên có về chuyện riêng tư.”
Nói xong, cô hơi cúi người, chào một cái, sau đó không thèm quan tâm bất cứ ai, tách phóng viên muốn rời đi.
Tống Dương Minh bước lên một bước, bảo vệ Tống Hân Nghiên ở trong lòng, tách đường.
Khương Thu Mộc lại ở một bên bảo vệ Tống Hân Nghiên.
Ba người khó khăn bước đi.
Nhưng phóng viên bao vây bọn họ vẫn không có được tin tức đủ bùng nổ, làm sao có thể dễ dàng để người rời đi.
“Á!”
Khương Thu Mộc kêu lên một tiếng, bị đẩy suýt nữa ngã.
Trong lúc hỗn loạn, phong thư trong tay cô ấy bị xé rách, ảnh bên trong ào ào rơi ra.
Phóng viên đứng gần nhìn thấy, lập tức phát hiện đại lục mới.