CHƯƠNG 1019
Trên trán Tống Hân Nghiên dần dần đổ rất nhiều mồ hôi hột.
Những mảnh vỡ ký ức rối loạn giống như vật thể bay không xác định, va chạm vào trong đầu của cô.
Cứ cảm thấy có cái gì muốn phá ra, nhưng lại vào thời khắc quan trọng thì biến mất một cách vô hình.
Bức ảnh trong tay Tống Hân Nghiên rơi xuống.
Cô ôm cái đầu đau muốn nứt ra, liên tục dùng tay đánh vào đầu.
“Hân Nghiên, em làm sao vậy?!”
Tống Dương Minh túm tay đang giật tóc của Tống Hân Nghiên cưỡng ép khống chế cô, ôm vào trong lòng: “Khó chịu ở đâu, nói cho anh.”
Trong miệng Tống Hân Nghiên phát ra tiếng ư ư, giống như con thú nhỏ bị thương, khóc như không khóc.
“Anh Dương Minh, phải làm sao?!”
Mắt của Khương Thu Mộc đỏ lên, nước mắt ngân ngấn trong mắt.
Động tĩnh bên này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Tống Dương Minh chợt cúi người, bế Tống Hân Nghiên lên, đi vào một góc ở đằng sau bãi đỗ xe.
Nơi đó tương đối yên tĩnh, cũng không có ai đi tới.
Khương Thu Mộc sững người, cũng vội vàng nhặt ảnh trên đất rồi chạy theo.
Tống Hân Nghiên dựa vào thân một chiếc xe, điều tiết một lúc mới bình tĩnh lại.
Tống Dương Minh ở trong thời gian này, đã cầm lấy những bức ảnh trong tay Khương Thu Mộc, xem từng bức.
Sắc mặt của anh trắng bệch, trên mặt của người đàn ông luôn đanh thép đó vậy mà vụt qua một tia kinh sợ.
Anh ta siết chặt bức ảnh, mím chặt môi: “Cô quả nhiên biết chuyện Hân Nghiên trước kia từng sinh con!”
Chuyện này, anh ta cũng không biết!
Nếu không phải sau khi giải ngũ tiếp quản công ty trong lúc vô tình biết được, Hân Nghiên đoán chắc sẽ giấu anh ta cả đời!
Khương Thu Mộc đau lòng lau mồ hôi lạnh toát trên trán của Tống Hân Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện năm đó, nói không chừng là Tống Thanh Hoa sai người làm!”
Mi tâm của Tống Dương Minh nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết con ruồi.
Nghĩ tới sự tàn độc của Tống Thanh Hoa, loại chuyện này bà ta không phải không làm ra được.
Anh ta bỏ những bức ảnh vào trong bao, cất đi, nghiêm túc nói: “Hân Nghiên, còn nhớ lời em vừa rồi đã nói không? Đây có thể là cái bẫy của cô, em không thể trúng kế. Nếu cô dám dùng chuyện này để uy hiếp em, đối với chúng ta mà nói, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Ít nhất có một điểm đối với chúng ta mà nói là tin tốt, khiến chúng ta biết đứa trẻ còn sống tốt ở trên đời này có đúng không?”
Mắt của Tống Hân Nghiên đỏ hoe, nghiến chặt hàm răng, hai tay cũng siết thành nắm đấm.
Cô hận!
Nỗi hận trước nay chưa từng có!
“Anh, là bà ta! Nhất định là bà ta!”
Đoạn quá khứ đó, trừ cô và người bắt cô đi, không ai biết cả!