Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ngồi ngây ra ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Dương Tư Mịch buồn chán, dựa lên người Trình Cẩm, Trình Cẩm điều chỉnh tư thế ôm chặt hắn rồi tiếp tục nghĩ chuyện. Trình Cẩm nghĩ lại điểm xuất phát xảy ra nguy cơ lần này của tổ đặc án là một quán bar ở đường số 13, hai tấm vé tàu ngoài Khuất Dược và một số ít người ở bộ An ninh biết ra còn có thể bị vài người trong quán bar thấy được, nghĩ vậy trong đầu Trình Cẩm có một suy đoán đơn giản, đương nhiên, đoán đúng hay không cần phải có bằng chứng xác nhận.
Đột nhiên Diệp Lai vội vàng chạy tới nói, “Lão đại, điện thoại của Bộ Hoan không gọi được.”
Trình Cẩm nhíu mày.
Bộ Hoan không liên lạc được, cùng đi với hắn là Đới Duy, mà Dương Tư Mịch có vẻ rất quen thuộc Đới Duy, ánh mắt mọi người đều đổ về hắn, Dương Tư Mịch mặc kệ họ, chỉ nhìn Trình Cẩm, “Em không biết Đới Duy sẽ đi đâu.”
Trình Cẩm cười dùng ngón tay chải mái tóc đen hơi xoăn của Dương Tư Mịch, “Không sao, sẽ tìm được họ.”
“Du Đạc, cậu tiếp tục lần theo tin tức chiếc xe đụng phải ban nãy, tìm ra tất cả tin tình báo có thể có ích. Tiểu An, em giúp cậu ấy.”
“Diệp Tử, các em đi kiểm tra xem các tội phạm chúng ta từng qua lại gần đây có động tĩnh gì, đặc biệt chú ý có người nào hoạt động mạnh ở khu vực đường số 13 không.”
Lôi Sơn ở một bên nói, “Các anh đắc tội không chỉ có tội phạm.”
Trình Cẩm nói, “Tội phạm sẽ khá trực tiếp, có thù báo thù. Còn những người khác, bọn họ đều thích đi đường vòng, có kiên nhẫn có nghị lực, ghi nhớ ‘mười năm không muộn’, chờ bọn họ vòng tới trước mặt chúng ta không biết phải đến năm tháng nào.”
Lôi Sơn thầm cười khổ, xung quanh hắn đều là loại người sau mà Trình Cẩm nói, đương nhiên bọn họ đối phó tội phạm chứ không phải người mình.
Trình Cẩm nói tiếp, “Với lại mục tiêu của chúng ta chỉ là nhóm tội phạm, những người khác tự nhiên có người khác điều tra.”
Khuất Dược cũng đang mượn việc tổ đặc án gặp nạn lần này thanh lý một số phần tử không ổn định. Thành lập tổ đặc án ở một mức độ nào đó đã phá vỡ cân bằng giữa các thế lực trong bộ An ninh, mượn cớ đồng ý hoặc phản đối thành lập tổ các bên thế lực bắt đầu phân cao thấp, kết quả tổ đặc án bất ngờ được đại đa số người tiếp nhận trong thời gian ngắn, về sau Quân ủy cũng đồng ý tổ đặc án là tồn tại thiết yếu, đến đây thắng bại đã định. Bên thua đành phải chấp nhận sự thật đồng thời nhượng bộ chút lợi ích liên quan, nhưng trong quá trình đọ sức này người tư thái quá khó coi nhất định phải bị thanh lọc ra khỏi cục, sau đó đám người còn sót lại ăn ý tạo ra thế cân bằng mới. Sự kiện lần này qua đi, bộ An ninh hẳn có thể yên ổn mấy năm, đến khi thế cân bằng khéo léo này lại bị phá vỡ.
Lôi Sơn thấy nụ cười trên mặt Trình Cẩm hiện ra ý lạnh liền kiềm chế không mở miệng nói nhiều, hắn có dự cảm Trình Cẩm mà mở miệng nhất định sẽ nói ra lời hắn không muốn nghe.
Hàn Bân đi đến hỏi, “Bây giờ cần tôi làm gì?”
Trình Cẩm ôn hòa nói, “Cậu đi giúp Diệp Tử.”
Hàn Bân đáp ứng, rời đi cùng Diệp Lai.
Trình Cẩm nhìn Lôi Sơn, “Tôi muốn đi gặp tay bắn tỉa, không vấn đề gì chứ?”
Lôi Sơn cười nói, “Đương nhiên có thể.”
Sau khi đến một nơi làm việc của cục số Mười, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch thấy được tay bắn tỉa, y rất trẻ, thoạt nhìn thì thân thể không có bất kỳ khó chịu gì, chẳng lẽ người cục số Mười rất văn minh?
Đồng nghiệp Lôi Sơn nói một lần thu hoạch trước mắt của họ, thân phận tay bắn tỉa đã tra được, tên Ngô Ý, mới mười sáu tuổi, xem như một sát thủ mới vào nghề, đây là đơn hàng đầu tiên, không biết có phải bị dọa sợ không mà y rất hợp tác, hỏi gì cũng trả lời đàng hoàng, y nói y không biết cố chủ là ai.
Người cục số Mười không quá tin tưởng lý do thoái thác của Ngô Ý, cũng có lẽ họ tâm tính lạc quan, cảm thấy còn có thể lấy được nhiều tin tức hơn từ Ngô Ý.
Trình Cẩm nói muốn hàn huyên với Ngô Ý, các đồng nghiệp cục số Mười vui vẻ nhường chỗ, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rất nhanh liền ngồi đối diện tay bắn tỉa, hai bên cách nhau một mặt bàn.
Trình Cẩm đặt hai tay lên bàn, nhìn thẳng chàng trai trẻ tuổi ở đối diện, dung mạo không tệ, để tóc ngắn hoạt bát, màu da khỏe mạnh, từ mặt y không nhìn ra vết tích nhiệm vụ gian nan vất vả. Trình Cẩm không khỏi cau mày nói, “Cậu đúng là hồ đồ, cảm thấy làm sát thủ chơi rất vui?”
Ngô Ý tức giận nói, “Ai cần anh lo!” Y nói xong mới kịp phản ứng, lại biến về nghi phạm tích cực phối hợp cảnh sát làm việc, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ hơi căng thẳng.”
Trình Cẩm cười, “Căng thẳng? Không phải đâu. Cậu hình như là xem tôi thành ai đó? Là có người thường xuyên nói với cậu câu đó, mà cậu không muốn nghe?”
Ngô Ý không nói, y không nhúc nhích nhìn chòng chọc một điểm trên bàn.
Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, âm mưu giết người phải ngồi tù bao lâu?”
Tiếng nói lạnh ngắt của Dương Tư Mịch vang lên, “Mười năm.”
Trình Cẩm nói, “Tôi biết vừa rồi chắc chắn đã có người nói chuyện này cho cậu, nhưng hình như cậu không lo lắng thì phải? Vì cậu cảm thấy vị thành niên có thể giảm hình phạt? Hay là cậu chắc chắn sẽ có người đến cứu mình đồng thời có thể thành công?” Anh cười khẽ, chém đinh chặt sắt nói, “Không, muốn để cậu ngồi tù đủ mười năm rất dễ, tin tôi đi, chỉ cần chúng tôi muốn, không ai có thể cho cậu ra khỏi cổng nhà tù trong thời hạn, ý tôi là còn sống. Nếu cậu chết trong tù, thi thể sẽ được trả cho người nhà.”
Ngô Ý thoáng run rẩy, đây không phải lần đầu tiên y nghe người ta dùng loại giọng điệu ôn hòa mà tàn nhẫn này nói chuyện với mình, trước đây người nói chuyện với y như vậy luôn luôn có thể nói được làm được, y hơi tin người trước mắt này cũng có thể, y bị dọa thật, “Tôi… biết gì, tôi đã nói hết, tôi thật… không biết anh còn muốn biết gì nữa…”
Trình Cẩm nói, “Cậu gặp người thuê mình ở đâu? Người đó là ai?”
“Tôi thật không biết…”
Trình Cẩm đứng lên, kéo Dương Tư Mịch đi ra ngoài, “Vậy cậu có thể ở trong tù từ từ nghĩ.”
“Anh chờ chút!” Ngô Ý nhanh chóng nói, “Là họ tìm tới tôi, lúc đó tôi đang chơi trong quán bar, bị họ đưa đến một phòng, tôi không thấy được bộ dạng họ, tôi nói thật mà!”
“Quán bar nào?”
Ngô Ý cắn môi không nói, suy nghĩ của y giống như đang trôi về phương xa.
Sự nhẫn nại của Trình Cẩm rốt cuộc hao hết, anh bỗng đập bàn một cái, tức giận quát, “Quán bar nào?”
Tiếng vang điếc tai dọa Ngô Ý khẽ run rẩy, lỗ tai y ong ong, ngơ ngác nói, “Túy Sinh Mộng Tử trên đường số 13.”
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch nhanh chóng ra khỏi phòng, Ngô Ý ngồi trước bàn mờ mịt cúi nửa người trên gác cằm lên cánh tay…
Lại là đường số 13, lại là Túy Sinh Mộng Tử!
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vội vàng đi ra ngoài.
Lôi Sơn theo sau lưng họ, “Có phải các anh biết đứa nhỏ này là ai không? Sao các anh biết được?”
“Cậu không chú ý tin tức xã hội?” Trình Cẩm không quay đầu nói, “Cậu ta không nói tên đầy đủ, nhìn mặt cậu ta không biết liên tưởng đến mặt bố cậu ta à? Vẫn có mấy phần giống mà? Cậu ta bây giờ có một người giám hộ lợi hại, đang tìm cậu ta đấy, sợ là các cậu phải lập tức thả người thôi.”
Lôi Sơn nói, “Chúng tôi giữ cậu ta lại cũng vô dụng. Tôi còn thật sự nghĩ không ra gương mặt này từng xuất hiện ở đâu. Tin tức xã hội? Chúng tôi là đội phụ trách tội phạm ngoại giao quan trọng, không chú ý cũng bình thường nhỉ?”
“Mượn xe các cậu dùng một chút.” Trình Cẩm và Dương Tư Mịch lên xe, không chút khách sáo nhốt Lôi Sơn ở ngoài xe, xe chạy đi vùn vụt.
Lôi Sơn trơ mắt nhìn xe của mình chớp mắt biến mất trước mắt mình, lẩm bẩm, “Ít nhất phải nói cho tôi rốt cuộc là ai chứ…” Sau đó hắn lại đấm ngực dậm chân kêu to, “Xe của tôi mà!” Lấy trình độ lái xe của Dương Tư Mịch, không biết xe yêu của hắn lúc trở về có còn nguyên vẹn không sứt mẻ không, vận may xấu một chút hắn sẽ còn nhận được vài tờ hóa đơn phạt.
Dương Tư Mịch vừa lái xe vừa hỏi Trình Cẩm, “Sao anh biết người giám hộ của cậu ta rất lợi hại?”
Trình Cẩm cười nói, “Lần trước nhìn thấy trong tài liệu quân đội của Tống Văn. Nghiêm Thư Nhận có một đứa con trai mười sáu tuổi tên Nghiêm Ngô Ý, rất có tiềm chất thiếu niên hư hỏng nhà giàu, sau khi bố cậu ta mất những người khác trong nhà không quản nổi cậu ta, cứ tiếp tục sợ là sẽ vô pháp vô thiên, sự thật chứng minh bọn họ đoán đúng. Tóm lại, bọn họ quyết định chọn một người giám hộ cho Nghiêm Ngô Ý, sau đó nghe nói Nhậm Phạm Sơ là bạn Nghiêm Thư Nhận đồng thời hình như cũng là họ hàng xa không biết cách bao nhiêu đời với nhà họ Nghiêm, cuối cùng quyết định hắn là người giám hộ.” Trình Cẩm không giải thích Nhậm Phạm Sơ là ai, vì Dương Tư Mịch chắc chắn biết.
Dương Tư Mịch nói, “Thủ lĩnh lính đánh thuê? Cái tên Nhậm Phạm Sơ này không có ai biết, phần lớn người ta biết tên giả Lâm Phàm hắn dùng, hoặc biết biệt danh Sư Vương của hắn. Hắn có rảnh rỗi đến trông con cho người khác?”
Trình Cẩm nói, “Dù sao hắn cũng đồng ý, hơn nữa lính đánh thuê có hành động thì thời gian mỗi lần đều không dài, hầu hết thời gian hắn vẫn có thể ở lại trong nước. Chẳng qua xem ra bây giờ hắn không ở trong nước, có lẽ đã nhận được tin tức đang chạy về từ châu Phi. Không biết hắn quản trẻ con thế nào, ném tới trụ sở huấn luyện của lính đánh thuê cho huấn luyện chung với những người khác? Làm vậy tiếp cũng không hay, Nghiêm Ngô Ý bị huấn luyện đến lợi hại thì sau này lúc cậu ta phạm pháp sẽ càng khó bắt.”
Cố chủ thuê Nghiêm Ngô Ý giết người chắc phải biết người giám hộ y là ai, nên tưởng là bản lĩnh y không tệ.
Dương Tư Mịch vô tình nói, “Thời kỳ phản nghịch, cậu ta chỉ là muốn gây sự chú ý với người khác thôi, hẳn không muốn giết người thật, nên bị bắt mới không sợ. Nhưng bây giờ cậu ta chắc chắn sợ rồi, bị anh dọa.”
Trình Cẩm cười nói, “Có thể dọa cậu ta sau này không dám đi làm chuyện xấu mới tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT