Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến nhà tù kiểm tra tình huống của Triệu Thu, để Diệp Lai ở lại cục Công an trực.
Nhà tù cũng không ở nơi hiu quạnh, có tàu điện ngầm đi thẳng đến đó. Trình Cẩm nghĩ lái xe có thể gặp kẹt xe, chẳng bằng đi tàu điện ngầm. Nhưng sau khi lên tàu điện ngầm anh lại nhanh chóng hối hận, không phải vấn đề nhiều hành khách mà là phải đi qua nhiều trạm, Dương Tư Mịch buồn ngủ liền nằm nhoài lên người anh ngủ… Mấy chục phút tiếp theo Trình Cẩm đều được ánh mắt người khác gột rửa, kinh nghiệm này anh từng trải qua một lần – ở tang lễ của bố mẹ, mọi người đều nhìn anh…
Đến trạm, Trình Cẩm đánh thức Dương Tư Mịch. Dương Tư Mịch nhạy bén phát giác sắc mặt Trình Cẩm không tốt, hắn nghi hoặc hỏi, “Có phải chúng ta đi quá trạm không?”
“…”
Dương Tư Mịch tiếp tục hỏi, “Cậu cũng ngủ quên? Ừ, từ lúc bắt đầu vụ án cậu chưa ngủ chút nào. Lát nữa để tôi xem đường, cậu ngủ đi.”
“… Không có đi quá trạm. Tôi cũng không buồn ngủ, chỉ hơi đói bụng, lát nữa lúc về chúng ta đi ăn gì đi.” Trình Cẩm viện cớ.
Dương Tư Mịch gật đầu, hắn cũng đói bụng.
Vào nhà tù, giám đốc nói với Trình Cẩm Triệu Thu tuyệt đối không có khả năng giúp phạm nhân chạy trốn, hắn là người trung thực đến độ hơi ngốc, những đồng nghiệp khác đều xúi hắn làm thêm việc, làm công việc nặng nhọc nhất cũng chưa từng phàn nàn, luôn luôn vui vẻ, đối xử với tù nhân cũng hơi quá tốt, giám đốc nói mình đã dạy bảo hắn nhiều lần để hắn đừng xin gì được nấy với tù nhân nhưng hắn luôn luôn nghe rồi quên ngay.
Trình Cẩm hiểu ý giám đốc là tình huống nhà tù rất phức tạp, có vài tù nhân khoan dung quá lại thành chuyện xấu. “Vậy có khả năng tù nhân lợi dụng lòng tốt của anh ta không?”
Giám đốc lắc đầu, “Tiểu Triệu mặc dù tâm tính thiện lương nhưng cũng rất bảo thủ, cậu ấy hoàn toàn dựa theo điều lệ chế độ và sổ tay nhà tù để làm việc đâu ra đấy, tuy đối xử quá tốt với tù nhân nhưng xưa nay không làm chuyện không hợp quy định.”
“Triệu Thu đối xử với Lệ Nhất Minh thế nào?”
“Lệ Nhất Minh là tù nhân do Tiểu Triệu quản lý, cậu ấy đối xử với Lệ Nhất Minh rất tốt, hôm giao thừa Lệ Nhất Minh sinh bệnh cũng là cậu ấy phát hiện, bác sĩ của chúng tôi kiểm tra xong thì bảo là viêm dạy dày-ruột cấp tính phải lập tức đưa đến bệnh viện, là tôi phê chuẩn, tôi có thể cam đoan chuyện này không phải trách nhiệm của Tiểu Triệu.”
Dương Tư Mịch nói, “Một số triệu chứng trúng độc cũng sẽ bị nhầm lẫn với vấn đề về dạ dày. Hắn có khả năng uống thuốc gì đó.”
Trình Cẩm cũng nghĩ đến điểm ấy. Anh nói giám đốc tra những tù nhân đã tiếp xúc với Lệ Nhất Minh. Lệ Nhất Minh từ lúc bị giam đến giờ không có ai thăm nuôi nên chỉ có thể lấy được thuốc cấm từ tù nhân khác.
Giám đốc tập trung tất cả tù nhân lại giáo huấn, giam những người khả nghi, còn hứa nếu ai cung cấp được manh mối có ích sẽ có phần thưởng hợp lý…
Trình Cẩm không có hứng xem tiếp, để người của nhà tù điều tra video giám sát lúc trước, anh và Dương Tư Mịch xem xét trong phòng làm việc, tiếc là không phát hiện tin tức có ích.
Mấy tiếng sau, giám đốc mang đến tin tốt, nhờ hắn uy bức lợi dụ rốt cuộc có người báo cáo nói tù nhân Tiểu Lưu bỏ thuốc vào đồ ăn của Lệ Nhất Minh. Tiểu Lưu thì khai là hồi trước ở bên ngoài quen biết một người có biệt danh “Hồ Tử”, người này cho gã tiền để gã bỏ thuốc vào đồ ăn của Lệ Nhất Minh, Hồ Tử nói Lệ Nhất Minh từng đắc tội mình nên muốn dạy dỗ Lệ Nhất Minh một trận.
Giám đốc tìm ra video giám sát lúc Hồ Tử thăm nuôi.
Trình Cẩm nhìn, Hồ Tử này chính là người mà chủ thuê và bảo vệ chung cư đối diện trạm xăng dầu miêu tả, xem ra Hồ Tử là người chuyên phụ trách lộ mặt làm việc trong băng cướp.
Trình Cẩm cảm ơn giám đốc, sau khi rời khỏi nhà tù, anh và Dương Tư Mịch vào quán ăn nhanh ở cạnh trạm tàu điện ngầm gọi vài món, thực ra anh không thích cái thứ hamburger này nhưng đói bụng nên không để ý nhiều. Dương Tư Mịch thoạt nhìn đã quen ăn, Trình Cẩm hỏi hắn, “Cậu thích thức ăn nhanh kiểu Tây?”
“Trước kia ăn rất nhiều.” Dương Tư Mịch lắc đầu, “Không thích, tôi thích ăn cơm cậu nấu.”
Trình Cẩm cười, bọn họ đều bận rộn, ngoại trừ thỉnh thoảng không ở bên ngoài, hoàn toàn không rảnh nấu cơm.
Tiểu An đã trở lại cục Công an trước họ. Bên quỹ từ thiện quả nhiên có vấn đề, quỹ từ thiện quả thực dùng danh nghĩa của mình góp một khoản tiền cho con gái của lái xe Phó Quốc Xương, nhưng số tiền kia không thuộc ngân sách của quỹ mà do người khác quyên, người quyên tiền chỉ định muốn quyên cho con gái Phó Quốc Xương, với lại người này chính là Hồ Tử. Nói vậy Phó Quốc Xương hẳn đã bị Hồ Tử mua chuộc, cũng giải thích được vì sao dừng ở trạm xăng dầu.
Trình Cẩm hơi bực bội, trước mắt họ đã biết người tình nghi chính là Hồ Tử nhưng không biết bây giờ gã sống hay chết, nói không chừng đã chết trong vụ nổ rồi. Phía bệnh viện mãi không có tin tức, bệnh viện thì nhiều mà còn đang trong thời gian ăn Tết, số người bị thương vì pháo và pháo hoa rất nhiều, cảnh sát phải xác nhận thân phận từng người, lượng công việc rất lớn.
Trình Cẩm mở video giám sát lúc trạm xăng dầu nổ ra xem lại lần nữa, đồng thời đối chiếu nghiên cứu bản đồ địa hình xung quanh trạm xăng dầu. Rốt cuộc bọn chúng đi đâu? Khu vực này đã thuộc ngoại ô Bắc Kinh rồi, Trình Cẩm nghĩ, chẳng lẽ bọn chúng đi nơi khác?
“Tư Mịch, nếu bọn chúng rời khỏi Bắc Kinh, có khả năng đi đâu nhất?”
Dương Tư Mịch trả lời, “Thiên Tân, Lệ Nhất Minh bị truy nã toàn quốc, có lẽ bọn chúng sẽ nghĩ cách ra nước ngoài, có thể sẽ đi Thiên Tân nghĩ cách vượt biên.”
Diệp Lai báo cho Hàn Bân, Bộ Hoan, Du Đạc và người của cục Công an có thể điều tra theo hướng này, trọng điểm chú ý giám sát đường cao tốc và các bệnh viện trên đường.
Cát Duyệt vừa về cục Công an còn chưa kịp ngồi xuống đã mang một nhóm đi điều tra.
Tiểu An lục soát một đường theo camera đường cao tốc gần trạm xăng dầu nhất nhưng không tìm được biển số xe mà Hàn Bân và Du Đạc lấy được từ chung cư, tra ô tô cùng kiểu dáng thì có mấy chiếc nhưng đều không phải chiếc họ cần tìm.
Về sau, tra được manh mối sớm nhất là Bộ Hoan, hắn lấy được tin tức chính xác từ cục số Mười, đám người Lệ Nhất Minh hiện đang ở Thiên Tân.
Tổ Trình Cẩm lái xe đi Thiên Tân ngay trong đêm, hơn một tiếng sau đã đến đích là bệnh viện Hữu Tâm.
Một chàng trai thuộc cục số Mười tên Lôi Sơn chờ họ ở ngoài cổng bệnh viện. Cậu ta nói Lệ Nhất Minh, Triệu Thu và bốn nghi phạm khác đều ở trong bệnh viện, ngoài Lệ Nhất Minh bị thương nặng, vết thương của những người khác chỉ vừa hoặc nhẹ.
Trình Cẩm gật đầu đi vào bệnh viện, Lôi Sơn ngăn cản anh, xấu hổ cười lộ hai hàm răng trắng, “Thật ra lần này nhờ có Cảnh Hành Chỉ giúp…”
Chẳng lẽ có liên quan đến Thiên Đường Đen? Trình Cẩm tỏ vẻ biết rồi, lại muốn đi vào. Lôi Sơn ngăn anh lần nữa, gãi đầu nói, “Cảnh Hành Chỉ bảo tôi hỏi anh có gì muốn nói với anh ấy không.”
“Cảm tạ hắn nguyện ý xen vào việc của người khác.” Trình Cẩm vòng qua cậu ta đi vào bệnh viện.
Tiểu An vừa đi vừa quay đầu nhìn chàng trai kia, Diệp Lai hỏi cô nhìn cái gì, Tiểu An nói, “Cục số Mười toàn nhân tài nha, tên này đối diện với bộ mặt đen thui của lão đại cũng có thể cười đến mặt không đổi sắc.”
“Có lẽ là EQ thấp chút thôi.” Du Đạc phân tích.
Trong bệnh viện cũng có người của cục số Mười, người này dẫn Trình Cẩm đến phòng bệnh của đám Lệ Nhất Minh nhưng đẩy cửa ra thì không thấy ai, hắn rất kinh ngạc lấy bộ đàm ra truyền tin với đồng nghiệp khác trong bệnh viện nhưng mọi người đều nói không thấy đám Lệ Nhất Minh ra ngoài.
Trình Cẩm hỏi, “Các anh xác định mỗi lối ra đều có người gác?”
Lúc này Dương Tư Mịch nói, “Dưới giường có người.” Mọi người cúi xuống xem gầm giường, ga giường che khuất gần hết khoảng hở giữa giường và mặt sàn, vén ga giường lên, trên sàn nhà thật sự có một người nằm bất động, mọi người cùng kéo người ra, là Triệu Thu, hắn đang hôn mê, cánh tay trái quấn băng gạc, hẳn là bị bỏng.
Trong lúc Triệu Thu hôn mê, bọn họ lục soát khắp bệnh viện một lượt, không phát hiện đám Lệ Nhất Minh nhưng biết bọn chúng chạy trốn bằng cách nào. Ngoài các lối ra, bệnh viện còn có một nhà kho có cửa thông ra bên ngoài bệnh viện, Lệ Nhất Minh từ trong bệnh viện nạy cửa chạy vào nhà kho lại từ nhà kho chạy ra ngoài, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Bộ Hoan nói, “Không phải là Cảnh Hành Chỉ giở trò đấy chứ?”
Lôi Sơn cũng đi vào, vừa khéo nghe được liền hỏi, “Tại sao lại nói vậy?”
Trình Cẩm nói, “Vì Cảnh Hành Chỉ là loại người sau khi chỉ đường giúp anh sẽ ngáng chân anh trên con đường đó.”
Người của tổ đặc án cùng gật đầu, Lôi Sơn gãi đầu cười, đám Lệ Nhất Minh chắc chắn là phát hiện bất thường mới chạy trốn, mình và các đồng nghiệp đều ẩn núp không tệ hẳn sẽ không bị phát hiện mới đúng, chỗ bọn họ không có vấn đề thì có cơ hội báo cho Lệ Nhất Minh chạy trốn chỉ còn lại Cảnh Hành Chỉ, mà Cảnh Hành Chỉ đang nằm vùng ở Thiên Đường Đen cũng có một cái cớ rất tốt, mọi việc hắn làm đều lấy đại cục làm trọng, gặp được thời điểm giả vờ đứng về phía đối lập với chính phủ.
Không lâu sau Triệu Thu cũng mơ màng tỉnh lại, lúc đầu hắn vẫn chưa tỉnh táo, nhìn nhóm Trình Cẩm cả buổi mới hỏi, “Mấy người là ai, tôi làm sao vậy, đây là đâu?”
“Sau khi đầu bị va chạm mạnh thì thỉnh thoảng mất trí nhớ là bình thường.” Hàn Bân nói với mọi người, lại hỏi Triệu Thu, “Lệ Nhất Minh đâu?”
Triệu Thu nhớ lại, hoang mang hoảng loạn tìm khắp phòng, “Lúc nãy cậu ấy còn ở đây, sao không thấy nữa?”
“Vì hắn trốn rồi, anh không nhớ ai đánh mình ngất xỉu?”
Triệu Thu ủ rũ, “Lúc đó những người khác ở ngoài phòng, chỉ có Tiểu Lệ ở trong phòng, hẳn là cậu ấy đánh ngất tôi. Chắc chắn cậu ấy biết các anh sắp tới nên mới trốn. Cậu ấy luôn nói cảnh sát không phải người tốt, cảnh sát sao không phải người tốt chứ, rõ ràng những người kia mới là người xấu, tôi vẫn luôn khuyên nhưng cậu ấy không nghe…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT