Hàn Duệ dự định sẽ cùng Trình Nhất Hoan tổ chức một hôn lễ nhỏ vào năm sau.
“Năm sau?” Vương Bảo An thắc mắc.
“Dạ, chị dâu. Hai bọn em muốn tiểu bảo bối trong bụng chị cùng chung vui với tụi em.” Hàn Duệ vừa nói vừa đan năm ngón tay vào tay Trình Nhất Hoan. Trên tay họ đã xuất hiện cặp nhẫn DR đại diện cho một tình yêu vĩnh cửu.
Buổi tối hôm đó, tại Hàn gia diễn ra một buổi tiệc nhỏ. Tất cả mọi người đều có mặt rất đông đủ.
Lí Kiệt và Hàn Mẫn Nhu giờ đã thành một cặp hạnh phúc viên mãn.
Châu Hân Hân cầm ly rượu đi ra ngoài vườn. hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời muôn ngàn ánh sao sáng lấp lánh. Ở đây cô là người cô đơn, lẻ bóng nhất, không biết chừng nào bản thân mới tìm được nửa kia? Châu Hân Hân nhún vai tự hỏi.
“Cô có chuyện gì à?”
Châu Hân Hân quay lại phía sau, thoáng ngạc nhiên: “Là cậu à?”
“Nhìn chị có vẻ không vui, có thể nói cho tôi nghe được không.” Trương Hùng cũng được mời tới bữa tiệc tại gia này, vừa tới anh đã nhìn khắp nơi để tìm hình bóng cô.
“Haizzzz cũng không có gì to tát.”
“Chỉ là mẹ tôi lại giục tôi dẫn bạn trai về mắt. Bà cũng sắp xếp cho tôi thêm vài buổi xem mắt. Thật là.”
Trương Hùng nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, vui vẻ nói: “Châu tổng chưa có bạn trai sao? Thật khó tin.”
Cả hai đứng nói chuyện vui vẻ thêm một lúc, rượu uống hết chai này đến chai khác.
Nhân lúc có men rượu trong người, Châu Hân Hân quay sang thì chạm ánh mắt của Trương Hùng. Anh đang nhìn cô đầy say mê.
“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Nụ cười của cô như ma lực hấp dẫn khiến anh không thể rời mắt.
Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị chặn lại, hương rượu nồng đậm phảng phất.
Châu Hân Hân tròn xoe mắt, tim đập thình thịch.
Trương Hùng lưu luyến rời khỏi môi cô, khoảng cách giữa hai người không quá xa, chỉ cần một trong hai khẽ cúi là sẽ chạm môi một lần nữa.
“Tôi thích chị, rất thích chị. Tất cả đều nghiêm túc không phải mượn rượu mà làm loạn.”
Hai cánh môi lại một lần nữa dán chặt vào nhau. Một tay Trương Hùng từ từ xen vào những lọn tóc, một tay đặt sau lưng cô.
Châu Hân Hân không phản kháng mà dẫn đáp lại, hai tay cô vòng ra phía sau ôm lấy anh.
Phía bên trong không biết từ bao giờ đã có một, hai, ba, bốn, năm, sáu kẻ đứng nép một bên hóng chuyện kèm theo những lời cảm thán.
“Hai người họ đẹp đôi quá.”
“Ngọt ngào quá đi.”
“Cậu nhóc này được đấy.”
“Được rồi, nhìn đủ chưa? Chúng ta mau vào trong tránh phad hỏng không gian hạnh phúc của họ.”
“Chị dâu, em coi một xíu thôi.”
“Duệ duệ đi thôi.”
“Mẫn Nhu.”
…
Vài tháng sau, cái bụng của Vương Bảo An ngày một lớn. Đã sắp đến ngày sinh nên Hàn phu nhân và Hàn lão gia đều gác bỏ lại tất cả công việc để trở về nước.
Vốn dĩ đã được Hàn Thiên cưng nựng như trứng giờ lại được ba mẹ chồng cưng chiều. Tất cả mọi chuyện đều không đến lượt cô động tay, ngay cả ăn cơm cũng là do Hàn Thiên đút. Cô có cảm giác như chân tay mình chỉ để làm cảnh.
“Bảo An, con có thấy mệt ở đâu không?” Tưởng Lam vừa sắp quần áo bỏ vào balo cho cô vừa hỏi.
“Dạ, con không mệt.”
“Nhưng mẹ ơi.”
“Con…con đau bụng.”
“Đau bụng?”
“Không ổn rồi, sắp sinh, sắp sinh rồi.”
“Hàn Thiên.”
“Không phải còn hơn một tháng nữa sao?”
Bà cuống quýt gọi cho Hàn Thiên.
“Hàn Thiên, con mau lên đây.”
Bụng Vương Bảo An mỗi lúc lại thêm đau, cô nắm chặt lấy ga giường, răng cắn chặt.
“An An con đợi mẹ một lát.”
Hàn Thiên nghe tiếng gọi thất thanh cũng lao như tên từ trên lầu xuống. Chân nọ đá chân kia suýt chút ngã bổ nhào xuống sàn.
“.ẹ có chuyện gì?”
“Bảo An con bé sắp sinh.”
“Mau đi chuyển bị xe.”
Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan cũng vừa hay về tới.
“Chị dâu, em có cái này…”
“Sao chị dâu sắp sinh?”
Hàn Thiên chạy vào phòng: “An An.” Thấy bàn tay cô nắm chặt tới nỗi sắp bật máu, anh gỡ tay cô ra nhẹ nhàng đan vào tay mình rồi xoay người bế cô dậy đi ra xe.
“Cố lên mèo nhỏ.”
Trình Nhất Hoan lái xe phi như bay đến bệnh viện. Cả Hàn Dệ và Hàn Thiên đều lo lắng,cuống quýt thúc giục: “Mau nhanh đi.”
“Bảo An em cố lên.”
Vương Bảo An cắn cắn răng chịu đựng.
“Thiên, em đau quá.”
Chiếc xe nhanh vun vút đã phóng đến bệnh viện. Hàn Duệ đã gọi tới cho bệnh viện chuẩn bị nên Vương Bảo An rất nhanh đã được chuyển vào phòng sinh.
Lí Kiệt và Hàn Mẫn Nhu ngay sau khi nghe tin cũng tức tốc chạy xe tới.
“Bảo An sao rồi?”
“Vẫn đang trong phòng sinh.”
Châu Hân Hân đang bên nước D sau khi nghe tin cũng lập tức ngồi máy bay tư nhân trở về.
Tất cả đều nóng lòng, lo lắng. Người ta thường nói vửa sinh là cửa tử chỉ mong hai mẹ con bình an vô sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT