Năm Trung Hoa Dân Quốc thứ tám, Phương Như Ý theo Thẩm Thiệu Nham đi đến Thượng Hải.

Thẩm Thiệu Nham không cho Như Ý thời gian để xuân đau thu buồn, vừa đến Thượng Hải đã tiện tay vào làm báo xã*. Như Ý bị ép đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, chỉ có điều như thế này cũng tốt, một khi đã bận rộn thì sẽ không phải nghĩ đến những chuyện cũ kia nữa.

*Báo xã: hay còn gọi là tòa soạn báo.

Chỉ là làm báo xã cần rất nhiều tiền nên Như Ý thường nghi ngờ không biết tiền của anh từ đâu ra. Thẩm Thiệu Nham không chịu được sự truy hỏi của Như Ý nên mới nói cho cô biết rằng anh có mấy cửa hàng ở đường Hà Phi, hiện đang giao cho một người bạn quản lý, trong Tô giới* Pháp và Tô giới Anh cũng có phòng ốc của anh.

*Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.

Sau khi Như Ý biết thì sửng sốt một hồi lâu rồi thở dài, nói: “Thật không nhìn ra, vốn liếng của công tử khá dồi dào đó! Vậy xem như em đã tìm được chỗ dựa rồi nhỉ?” Cô nói xong thì cũng tự cảm thấy mập mờ, bèn nhìn trộm Thẩm Thiệu Nham để dò xét, thấy sắc mặt của anh vẫn như bình thường thì gánh nặng trong lòng liền vơi đi, thế nhưng lại có cảm giác mất mát thoáng qua.

Hai người chuyển vào căn nhà của Thẩm Thiệu Nham ở Tô giới Pháp. Cô rất không khách khí mà chọn lấy căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất, vừa kéo màn cửa sổ thì có thể ngay lập tức nhìn thấy bụi lớn bụi nhỏ hoa hồng đỏ trồng trong sân. Thẩm Thiệu Nham ở ngay sát vách phòng Như Ý, có đôi khi cô đang ngồi đọc sách trên ban công, vừa nghiêng đầu thì thấy anh đang ở ngay ban công kế bên tô tô vẽ vẽ.

Những thời điểm như thế này luôn làm Như Ý cảm thấy vô cùng yên tâm. Thời niên thiếu cô đã phải một mình lẻ loi xuất ngoại du học, lúc tha hương nơi đất khách quê người cảm thấy rất cô đơn, còn khi vừa về nước thì Như Ý đã được nghênh đón bằng một tin dữ: cả cha và mẹ cô đều đã qua đời. Ngay sau đó cô gả vào nhà họ Tần, nhưng cái nhà trên danh nghĩa kia của Như Ý, cho dù cô đã ở hơn một năm vẫn luôn cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một vị khách. Còn là một vị khách không được hoan nghênh.

Mãi đến khi cô ở cùng với Thẩm Thiệu Nham.

Giống như một con thuyền nhỏ phiêu bạt bên ngoài rốt cuộc đã tìm được một bến đỗ, cho dù đang trong thời buổi loạn lạc, thân như lục bình nhưng Như Ý lại cảm thấy mình đã không còn là một người bơ vơ không nơi nương tựa nữa.

Cô đã có Thẩm Thiệu Nham.

* * * * *

Như Ý ăn mừng cái sinh nhật đầu tiên từ khi đến Thượng Hải, Thẩm Thiệu Nham tổ chức rất long trọng. Ngoại trừ những đồng nghiệp viết báo thì còn mời rất nhiều người bạn thân của anh. Có vài người cô đã từng gặp, có vài người chưa từng nhìn thấy bao giờ. Như Ý nhăn mặt nhíu mày với Thẩm Thiệu Nham, nói anh quá phô trương, nhưng trong lòng lại không khỏi mừng thầm. Cho dù là thế nào, việc Thẩm Thiệu Nham đã nguyện ý giới thiệu cho cô gặp mặt bạn của anh đã thể hiện sự coi trọng của anh với cô.

Trong số bọn họ có một người khá đặc thù, là một người đàn ông tên Cố Tử Khiêm, mang kính mắt màu vàng, bộ dáng thập phần nho nhã. Như Ý vốn chỉ muốn bắt tay nhưng anh ta lại cười cười, nâng bàn tay thon của cô lên hôn nhẹ lên mu bàn tay một cái. Như Ý hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi thì cô đã phối hợp nâng váy, cong chân, trả (lễ) về một cái cong gối.

Thẩm Thiệu Nham đứng bên cạnh cô, thấp giọng nói, “Gia đình của Tử Khiêm và gia đình anh rất thân thiết, anh và cậu ấy đã cùng nhau lớn lên. Cậu ta có tác phong phương Tây, thích nói giỡn. Một lát nếu cậu ta có gì mạo phạm em thì nể mặt anh, đừng thấy lạ nhé.”

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh nói như em không phóng khoáng vậy. Em cũng là người tiên tiến, đi du học ở Anh về đấy! Tuyệt đối không chênh lệch với bạn anh bao nhiêu đâu.”

Thẩm Thiệu Nham nhíu mày cười một tiếng, không nói gì.

* * * * *

Lúc thổi nến, Phương Như Ý chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý thì lặng lẽ hé ra một đường nhỏ, nhìn gương mặt anh tuấn mỉm cười của Thẩm Thiệu Nham đang đứng đối diện ánh nến chập chờn, trong lòng lặng lẽ thì thầm, “Chúa ơi, xin ngài phù hộ cho con, phù hộ con và Thiệu Nham, phù hộ chúng con nếu như có một ngày không thể không chia cắt, thì nhất định cũng sẽ có ngày trùng phùng.

Thời buổi này là lúc loạn lạc, con người ăn cơm bữa nay thì phải lo bữa mai, nên cô đã không còn dám có yêu cầu xa vời vợi rằng sẽ được giờ giờ phút phút bên cạnh Thẩm Thiệu Nham không rời, chỉ mong ông trời phù hộ, nếu bọn họ phải xa cách trong phút chốc thì nhất định phải được đoàn tụ. Nếu như thế thì cô cũng không có gì phải tiếc nuối.

* * * * *

Sau khi cắt bánh kem thì Như Ý vốn định cầm một miếng đưa cho Thẩm Thiệu Nham nhưng tìm khắp nơi cũng chẳng thấy anh đâu. Cô bưng cái dĩa nhỏ đến bên ban công thì nhìn thấy anh và Cố Tử Khiêm đang đứng nói chuyện.

Ma xui quỷ khiến Như Ý lại núp ở một bên, muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.

“Cậu kêu tôi từ Hàng Châu xa xôi tới đây chính là vì để gặp cô ấy một chút?” Là giọng nói của Cố Tử Khiêm, mang theo vài phần ý cười.

“Là vì đã rất lâu tôi chưa được gặp cậu nên cực kỳ nhớ.” Thẩm Thiệu Nham nghiêm túc nói.

“Thôi miễn đi, mắc công cô nàng Như Ý nhỏ bé của ông lại hiểu lầm.” Cố Tử Khiêm kéo dài giọng, “Nếu cô ấy cho rằng giữa tôi và cậu có gì đó thì tôi thật sự phải chịu nghiệp chướng nặng nề rồi…”

Như Ý nghe đến đó thì lắc đầu, nở nụ cười, sau đó lại cảm thấy bản thân rình góc tường nghe lén như thế thật sự không quang minh lỗi lạc chút nào nên nhún vai, bước đi.

* * * * *

Rốt cuộc Như Ý cũng đợi được bọn họ bước vào từ bên ngoài ban công, vội vàng đưa bánh kem cho anh, “Anh đi đâu vậy? Nè, em có cắt bánh cho anh đây, trên mặt còn có xoài mà anh yêu thích.”

Ánh mắt của Thẩm Thiệu Nham rơi xuống trên miếng bánh kem, lại lướt lên cánh tay Như Ý nhìn mặt cô. Không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không mà Như Ý luôn cảm thấy ánh mắt của anh hơi mê man, lúc nhìn về phía cô, tựa hồ như đang rơi trên người cô, lại giống như xuyên qua cô nhìn ra nơi phương xa.

Cô không khỏi vì thế mà cảm thấy hốt hoảng.

“Thiệu Nham?” Như Ý thử gọi.

Thẩm Thiệu Nham dường như vừa phục hồi tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười với cô, “Cảm ơn”, sau đó nhận lấy đĩa bánh kem, “Chỉ có điều bây giờ anh không cảm thấy ngon miệng, một lát nữa rồi ăn.”

Như Ý lẳng lặng nhìn bóng lưng vừa rời đi của anh, giống như không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

* * * * *

Đêm hôm đó cô nằm lật qua lật lại trên giường thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng chịu không nổi dứt khoát khoác áo lên, đẩy cửa ra bước ra ban công muốn hóng gió.

Ngay ban công thế mà lại có một ánh sáng hồng lúc ẩn lúc hiện.

“Thiệu Nham?” Như Ý chần chờ hỏi, “Anh còn chưa ngủ?”

Thẩm Thiệu Nham dập tắt điếu thuốc trong tay, “Chẳng phải em đang ngủ sao?” Anh dừng một lát, hỏi, “Sao vậy? Em có tâm sự?”

Như Ý rũ mi mắt, “Không có gì, chỉ là đêm nay vui quá nên em vẫn còn hơi kích động.”

“Thật sao?” Tuy đang trong bóng tối nên cô không thấy rõ được thần sắc của anh nhưng Như Ý lại có trực giác hẳn là anh đang cười cười, “Vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút. Anh đi ngủ trước.”

“Thiệu Nham…” Cô chợt gọi anh lại.

Thẩm Thiệu Nham dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Bỗng nhiên Như Ý đã hiểu cảm xúc khiến mình bối rối đến tận nửa đêm là gì. Cô suy nghĩ một chút, vẫn không muốn bản thân suy nghĩ lung tung như một thiếu nữ u oán nên thở sâu, nói, “Tối nay anh và Cố tiên sinh đứng ở ban công nói gì thế? Em thấy lúc anh đi vào tâm tình không tốt lắm? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hình như Thẩm Thiệu Nham không ngờ cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nghe được thì trầm mặc một lát. Anh vốn muốn trả lời qua loa có lệ, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy đôi mắt trong suốt, lấp lánh của cô dưới ánh trăng, sâu bên trong còn chất chứa tình cảm chân thành, tha thiết.

Ánh mắt quen thuộc như thế, anh không thể lại tự lừa mình dối người rằng bản thân không hiểu gì.

Thẩm Thiệu Nham ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, giọng nói mang theo sự đau xót và đắng chát đến vô tận, “Hôm nay là sinh nhật vị hôn thê đã khuất của anh.”

“Vị hôn thê? Sinh nhật?” Như Ý chỉ cảm thấy đời này cô chưa từng nghe được một câu nói nào khiến bản thân khó có thể lý giải được như thế này.

“Là em gái của Tử Khiêm.” Thẩm Thiệu Nham nói, “Cũng là vị hôn thê của anh. Bốn năm trước bọn anh đã chuẩn bị tiến đến lễ kết hôn, thế nhưng cô ấy lại bị quân phiệt hại chết. Sinh nhật của cô ấy cũng là ngày hôm nay.”

“Cho nên em…” Như Ý cảm giác như giọng nói của mình tựa hồ như đang dừng lại ngay cổ họng.

Thẩm Thiệu Nham lập tức nói, “Em đừng hiểu lầm. Anh đối xử tốt với em không có liên quan gì đến cô ấy cả. Anh cũng là đến sau này mới biết sinh nhật của em trùng với sinh nhật cô ấy.”

“Vậy đêm nay anh thay em tổ chức sinh nhật, anh không sợ…”

Như Ý còn chưa nói hết thì anh đã hiểu ý cô, cười cười, “Cô ấy sẽ không ngại. Cô ấy là cô gái rộng lượng nhất trên đời. Chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ thì cô ấy sẽ mặc kệ tất cả.”

Ánh mắt của anh như lạc vào trong hồi ức, “Đêm nay thay em tổ chức sinh nhật, thật ra anh rất vui vẻ. Cảm giác giống như quay về những năm trước, lúc đó anh cũng tổ chức sinh nhật cho cô ấy như thế.”

Như Ý trầm mặc hồi lâu, thật sự không biết bản thân nên phản ứng thế nào.

Như Ý vốn cho rằng anh đối với cô…

Thế mà cô lại cho là như vậy!

Tình cảnh đêm hôm đó quỳ gối trên bàn đá xanh tuyệt vọng khóc không ra nước mắt một lần nữa lại dâng lên trong lòng cô. Hình ảnh Tần Kính Lưu săn sóc Dư Thi nằm trên giường thêu của cô cũng hiện lên trước mắt Như Ý.

Sai lầm giống hệt nhau, chẳng lẽ còn phạm phải lần thứ hai sao?

Cô nở một nụ cười trấn an, ngữ khí bình tĩnh nói, “Chuyện cũ đã qua rồi, anh đừng quá khó chịu.”

Thẩm Thiệu Nham nhìn cô, “Anh biết.”

Như Ý nhẹ nhàng ngáp một cái, “Hình như em hơi buồn ngủ. Em đi ngủ đây, anh cũng đi nghỉ sớm đi.”

Thẩm Thiệu Nham gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Như Ý mở cửa vào phòng, kéo rèm cửa lại.

Ánh mắt của anh bình thản như mây trôi trên trời, nhưng khi cúi đầu thì trong nháy mắt lại lộ ra tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy.

Phía sau rèm cửa trong phòng, Như Ý dựa lưng vào cửa sổ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Một hồi lâu, rốt cuộc cô từng chút từng chút trượt ngồi xuống đất.

Hai tay Như Ý ôm lấy đầu gối, thân thể co lại, muốn xua đi cái giá lạnh xông đến từ bốn phương tám hướng.

Lạnh đến thấu xương.

* * * * *

Quan hệ của bọn họ sau đêm hôm đó rõ ràng đã xảy ra sự biến hóa.

Trước kia hai người mặc dù trên danh nghĩa là bạn bè nhưng đôi khi vẫn lơ đãng có những hành động mập mờ, tình cảm, ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra được. Thế nhưng sau đêm đó thì cả hai đã thật sự trở thành bạn bè tri kỷ, không ám chỉ lẫn nhau về phương diện kia nữa.

Mà buổi tối hôm đó cũng trở thành sự cấm kỵ hai người ngầm hiểu với nhau.

Rốt cuộc bọn họ cũng không nhắc đến.

Điều duy nhất chứng minh đêm đó thật sự tồn tại, chính là việc từ lúc đó Như Ý không còn tổ chức sinh nhật nữa. Mỗi năm đến ngày này cô sẽ chủ động chạy đến cô nhi viện, ân cần thăm hỏi trẻ con nơi đó đến tận đêm khuya mới về.

Thẩm Thiệu Nham từ chối cho ý kiến về việc này.

Bọn họ vẫn cùng nhau viết báo, chạy tin tức, tránh né sự truy đuổi của chính phủ, sớm chiều ở chung, vô cùng ăn ý. Thời gian dần trôi qua đã bắt đầu có người cho rằng bọn họ là vợ chồng. Mỗi khi như thế, Như Ý kiểu gì cũng sẽ chém đinh chặt sắt, làm sáng tỏ trước mặt Thẩm Thiệu Nham, khiến anh đứng yên tại chỗ, thần sắc khó lường.

Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, thời gian như dòng nước chảy qua kẽ tay, dù cố gắng thế nào cũng không nắm lại được.

Thời thế thay đổi mỗi ngày, Thượng Hải biến đổi đến không ngờ. Chỉ có thứ duy nhất không thay đổi chính là hai người họ từ đầu đến cuối vẫn duy trì quan hệ bạn bè.

Tuy thân mật nhưng không có gian tình, sống chết có nhau, chính là bạn bè.

Như Ý không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào nữa.
HẾT CHƯƠNG 4

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play