Dịp Tết âm lịch năm thứ ba đại học, Liêu Sở Sở lần đầu tiên theo bạn trai về nhà gặp cha mẹ. Chẳng qua hai nhà vốn đối diện nhau nên thật ra cũng không khác gì trở về nhà mình.
Lần đầu tiên về nhà bạn trai, Liêu Sở Sở được dẫn đi thăm phòng. Phòng ngủ thường cất giấu nhiều bí mật của một người, cho nên Liêu Sở Sở vừa vào phòng đã hứng thú nhìn ngó lung tung.
Căn phòng không lớn, một cái giường, một tủ treo quần áo, một tủ sách và một giá sách cực kỳ lớn, ngoài ra cơ bản không có thêm đồ dùng gì khác.
Trên giá xếp đầy những quyển sách dày cộp, ngăn cao nhất là mấy cuốn tiểu thuyết, nhìn bìa và tên sách thì hình như là đề tài trộm mộ hoặc viễn tưởng, Liêu Sở Sở không đọc loại sách này, vốn đã không biết nên đương nhiên không có hứng thú; hai tầng ở giữa cũng chất đầy các loại sổ sách tài liệu và bài tập lý hóa, đa phần đều từ thời cấp ba, thỉnh thoảng kẹp mấy quyển ghi chép hay tờ đề thi.
“Không thể nào! Sao lại không có truyện người lớn chứ.”Liêu Sở Sở chỉ vào giá sách, không thể tin được nói.
“Bạn trai của em là học sinh Ba tốt, đương nhiên không có truyện người lớn.”… Mới là lạ. Những thứ không thể để lộ ra đó đương nhiên không thể bày trên giá sách, chắc chắn phải được cất kín đáo cẩn thận rồi.
Liêu Sở Sở nghi ngờ liếc mắt nhìn bạn trai của mình một cái, sau đó bắt đầu lật tới lật lui trên giá sách.
Bạn gái khăng khăng muốn tìm ra truyện người lớn trong phòng cho bằng được, làm sao bây giờ? Việc gấp, online chờ tư vấn!
Sột soạt.
Bỗng nhiên một quyển sổ tay bằng da cứng rơi xuống đất. Lúc Liêu Sở Sở vốn muốn rút ra một cuốn sách bài tập, thuận tiện kéo quyển sổ tay kẹp bên cạnh ra ngoài.
Một quyển sổ tay rất bình thường, bìa màu đen, mặt trên in một từ NOTE. Liêu Sở Sở nghĩ thầm đây chắc là vở ghi chép môn nào đó hồi trung học, vì vậy sau khi nhặt cuốn sổ từ dưới đất lên, cô tiện tay mở ra.
Bạn trai cô là học sinh xuất sắc, cô cũng chỉ tò mò không biết vở ghi chép của học sinh xuất sắc và của cô năm đó có gì khác nhau không mà thôi.
Tiên Hiệp Hay… Nhưng sau khi mở ra, nội dung hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
“Chủ nhật, ngày X tháng Y năm Z. Trời trong xanh.
Hôm nay lúc xuống nhà mở hòm thư thì gặp hàng xóm mới nhà đối diện, khiến cho mình cảm giác thật kỳ lạ.”
Đây là… nhật ký sao?
Đột nhiên một bàn tay từ phía sau chìa ra đóng sập quyển sổ lại, Liêu Sở Sở còn chưa kịp phản ứng, quyển sổ tay đã ở trong tay người khác.
Liêu Sở Sở quay đầu, liền thấy bạn trai của mình ngượng ngùng mím mím môi, giấu cuốn sổ ở sau lưng.
“Quyển này không thể xem.”Anh ỷ vào ưu thế chiều cao, bỏ quyển sổ tay lên nóc giá sách làm Liêu Sở Sở với không tới.
Liêu Sở Sở do dự giữa quyển sổ với không tới và anh bạn trai hiếm khi xấu hổ, cuối cùng tiến lên kéo tay anh làm nũng nói:
“Không xem thì không xem.”… Dù sao, cô cũng đã biết trên tờ quan trọng nhất kia viết gì.
“Chủ nhật, ngày X tháng Y năm Z. Trời quang.
Hôm nay lúc xuống nhà mở hòm thư thì gặp hàng xóm mới nhà đối diện, khiến cho mình cảm giác thật kỳ lạ.
Rõ ràng mình trước đây chưa từng gặp người này nhưng lúc hai người đứng cùng một chỗ, không hiểu sao mình lại cảm thấy rất hồi hộp.
Ngay cả mặt của đối phương mình cũng đã thấy rõ đâu, sao lại có cảm giác mãnh liệt như vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì khí chất của đối phương quá mạnh mẽ?
Không thể hiểu nổi…
…
…
…
Nhưng, nếu như có thể gặp lại được cô ấy thì tốt rồi.”
(END)
HOÀN CHÍNH VĂN
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi (vẻ mặt nghiêm túc).
Người viết nhật ký vẫn luôn là nam chính, chương 8 nhật ký đã tiết lộ điều này, anh mới là người tỏ tình. Đây là một câu chuyện về hai người thầm mến nhau.
Thật ra thì câu chuyện đã kết thúc, một đoạn ngắn cuối cùng này coi như là ngoại truyện, cũng không phải là một trang của nhật ký mà chỉ là miếng giấy nhớ.
Tên nam chính… Bởi vì tôi không nghĩ ra nên đặt tên gì cho anh thì hay, cho nên quyết định không để tên luôn, dù sao cũng chỉ là một truyện ngắn, mọi người tự mình bổ não đi vậy…