*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có lẽ là do gen ăn sâu vào trong xương tủy, hoặc là theo như thuyết nhu cầu của Maslow* đặt yếu tố an toàn vào hàng cơ bản, ngoại trừ kẻ may mắn có tố chất tinh thần xuất sắc trời sinh như Úc Cận thì con người hầu hết sẽ dễ dàng buồn lo vô cớ. Nhỏ thì khi nào mình chết, lớn thì tại sao trái đất lại bị hủy diệt, luôn luôn có người lo lắng về điều gì đó.
*Thuyết nhu cầu của Maslow:
Theo Maslow, nhu cầu của con người được phân thành hai nhóm chính là nhu cầu cơ bản (Basic needs) và nhu cầu nâng cao (Meta needs). Khi các nhu cầu cơ bản như ăn, uống, ngủ, nghỉ… được đáp ứng con người sẽ dần chuyển sang nhu cầu cao hơn như nhu cầu được an toàn, tôn trọng, danh tiếng, địa vị… Hình ảnh tháp nhu cầu:
Trong 5 tầng trên, nhu cầu của con người sẽ đi từ đáy tháp đến đỉnh tháp. Nghĩa là khi nhu cầu dưới đáp ứng đầy đủ theo mong muốn, họ sẽ dần chuyển sang nhu cầu mới cao hơn. Có thể phân thành ba nhóm nhu cầu rõ ràng như sau:
- Nhóm 1 gồm nhu cầu sinh lý và nhu cầu an toàn: đây là nhóm nhu cầu đảm bảo con người có thể tồn tại được để hướng tới những nhu cầu cao hơn.
- Nhóm 2 gồm nhu cầu nâng cao mối quan hệ và nhu cầu được kính trọng: khi nhu cầu ở nhóm 1 đã được đáp ứng con người sẽ muốn mở rộng các mối quan hệ của mình. Dần dần, trong một nhóm người đó họ bắt đầu xuất phát nhu cầu muốn trở thành người đứng đầu để nhận được sự kính trọng.
- Nhóm 3 là nhu cầu thể hiện bản thân: khi mọi nhu cầu được đáp ứng con người bắt đầu muốn thể hiện mình. Điển hình ở nhóm nhu cầu này chính là các tỷ phú vẫn tiếp tục làm việc và cống hiến mặc dù cơ bản nhu cầu của họ đã được đáp ứng đầy đủ.
Nguồn:
GOBRANDING.
Lấy ví dụ như những lời đồn đại không ngừng về hành tinh Nibiru cùng lời tiên tri của người Maya, chung quy trong mấy năm ấy, 2012 đã trở thành một chủ đề mà ai ai cũng biết.
Úc Cận từng nói với Lâm Chiết Tuyết chuyện này, cậu bảo
Chúng ta cũng là thế hệ trưởng thành dưới áp lực, mà đối phương lại trả lời rằng
Cũng đâu ảnh hưởng gì đến cậu.Úc Cận mỉm cười, bày tỏ không biết đây rốt cuộc là lời khen hay lời sỉ nhục.
Năm 2012 rầm rộ những vụ án nghiêm trọng tại Trung Quốc, ở Ba Lan xảy ra vụ tai nạn tàu hỏa gây thương tiếc khắp thế giới, và cũng đã tròn 100 năm kể từ khi Titanic bị chìm.
Năm ấy, không ai đợi được đến ba ngày u tối*, cũng chẳng ai phải gặp cảnh biển gầm núi lở, chỉ có Lâm Chiết Tuyết tuổi 21 gặp được Úc Cận tuổi 20 trong một góc thành thị rực rỡ pháo hoa.
*Ba ngày u tối: tin đồn về 3 ngày chìm trong bóng tối vào tháng 12 năm 2012 – được người Maya cho là năm tận thế.
Và cả bao cuộc chia ly, bao lần tương ngộ cùng bao cuộc đoàn tụ trên thế gian này.
Tơ duyên đã kết, sống chết không rời.
Tháng tám ra rả tiếng ve kêu, Úc Cận ra ngoài dưới cái nóng oi ả, hẹn bạn học đi xem phim cách đó 800 mét. Đường phố núi cong queo uốn lượn, khi thấy đám mây có hình dáng lạ kỳ hay cả biển hoa dây leo trên đường, cậu đều chụp lại rồi mở liên hệ gần nhất trong điện thoại ra.
Vào thời điểm đó, liên hệ gần nhất của cậu đang bôn ba kiếm sống tại đoàn phim nào đó cách xa hàng ngàn dặm.
Tiếng thông báo ting ting vang lên từ điện thoại, Lâm Chiết Tuyết tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mở hình ảnh ra xem từng cái một khoảng hai phút rồi mới gửi đi một dấu hỏi, sau đó thì khen dây hoa đẹp.
Úc Cận bảo
Anh đáp có lệ quá, Lâm Chiết Tuyết đáp
Lời khen này còn chưa có lệ bằng ảnh cậu chụp. Úc Cận gửi lại sáu dấu chấm, Lâm Chiết Tuyết chưa kịp trả lời thì nhân viên đã bắt đi.
Úc Cận cất điện thoại đi khi phim bắt đầu chiếu. Phim chiếu được mười phút, cậu lại lôi điện thoại ra nhìn, chiếu được hai mươi phút, cậu lại nhìn qua một lần… Không biết mệt mà cứ lặp đi lặp lại một vòng như thế.
Rồi sau nữa cậu phải tốn mất ba ngày liền để dốc sức giải thích với bạn bè rằng mình không có bạn gái, không cãi nhau, không đợi tin nhắn từ ai hết.
Chỉ là bộ phim thâm thúy sâu xa vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của mình thôi.
Tiếc là không ai quan tâm đến nỗi lòng bối rối của Tiểu Úc, chỉ có Lâm Chiết Tuyết gửi ba chiếc meme xoa xoa đầu tỏ vẻ thành tâm, rồi an ủi cậu chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. An ủi được nửa đường thì không nhịn được nữa, gửi lại ba hàng “hahahahahaha”.
Úc Cận: “…”
Úc Cận không muốn nói nữa.
Tháng tám năm 2012 cũng không khác gì mọi mùa hè khác, đầy ắp tiếng ve kêu cùng hơi gió nóng bức. Cậu đóng khung chat, trên đường đến tủ lạnh lấy nước thì thấy có người hỏi trong vòng bạn bè rằng
Tại sao sự rung động lại phải gắn với gió hè và tiếng ve kêu. Nhớ đến bài viết công khai mẹ mình đăng mấy hôm trước, cậu thuận tay đáp
Tại vì bác sĩ bảo tim sẽ đập nhanh hơn khi người ta thấy bực bội. Người kia nhanh chóng gửi lại một chuỗi “hahahahahaha” rồi hỏi khi nào cậu quay về trường.
Cậu mới giật mình nhận ra mùa hè sắp kết thúc.
Ngày Úc Cận về Thượng Hải, thời tiết không được tốt lắm. Mưa to đổ xuống đè nặng lòng người, Lâm Chiết Tuyết nhân lúc rảnh rỗi nên nhất thời có hứng đến sân bay đón cậu.
Anh ra ngoài hơi muộn, sợ người ta phải đợi lâu nên khi xuống xe thì phi một đường nước đại đến sảnh lớn. Dòng người không ngừng qua lại giữa sân bay, có người chỉ gặp thoáng qua, cũng có người gặp lại nhau sau quãng thời gian dài xa cách, đâu đâu cũng là người xa lạ. Cũng may Úc Cận dễ thấy, cậu mặc áo phông trắng lặng lẽ đứng bên ngoài đám đông, vừa mới mang vẻ kiềm chế xa cách mà ngay giây sau đã nhướng mày nở nụ cười.
Hai anh chàng đẹp trai đầu đội mũ lưỡi trai kiễng chân vẫy tay chào đối phương qua đoàn người đông đúc.
Nửa tiếng sau khi máy bay hạ cánh, cuối cùng Lâm Chiết Tuyết cũng đón được người.
Sau ba giây do dự thì anh cầm lấy chiếc vali đựng đầy đặc sản bên tay phải đối phương. Úc Cận vô cùng ngạc nhiên trước cú blind pick* chuẩn không cần chỉnh này, sau lại dành đến một phút tròn để lên án hành vi coi trọng của cải hơn bạn bè của anh.
*Blind pick: Chế độ chọn ngẫu nhiên trong Liên minh.
Lâm Chiết Tuyết: “…”
Lâm Chiết Tuyết bị oan.
“Xin lỗi nha, thật tình thì tôi không nghĩ lại có người đem nhiều đặc sản hơn là hành lý đến trường.” Anh nhìn chiếc vali lớn hơn hẳn một cỡ trong tay mình, tỏ vẻ nhức đầu với cậu nhóc khóa dưới.
“Vì cái gì cũng được hết nên tôi không chọn nổi. Luôn cảm thấy anh có thể nếm thử món này, nhưng hình như món kia lại còn hợp hơn.”
Lâm Chiết Tuyết bảo
Cậu cứ đem thẳng Trùng Khánh đến cho tôi là xong, Úc Cận nghe xong thế mà cũng hơi nghiêng nghiêng đầu.
Trong lúc đứng bên đường đợi xe, Úc Cận nhắc đến chuyến đi biển cùng gia đình trong kỳ nghỉ hè, cậu kể về những chú hải âu trắng lượn vòng trên nền biển xanh thẫm rộng lớn, chỉ tiếc chuyện trên bờ đông đúc ồn ào. Cậu kể mình còn đi chùa lễ Phật, vì không hiểu quy tắc nên giẫm lên bậc cửa, bị cụ già ngang qua càm ràm dạy dỗ một trận. Cuối cùng kể về bộ phim đã xem hồi tháng tám, kể về những cảnh quay dài cố định nhàm chán tẻ nhạt, và những cảnh kể chuyện sử dụng phương pháp không gian âm, nói một hồi rồi nói đến chuyện xấu của chính mình.
Cậu không nhịn được cười, khom người nhìn vào đôi mắt của Lâm Chiết Tuyết, “Đàn anh này, anh hủy hoại hết sự trong sạch của tôi rồi.”
Thế là Lâm Chiết Tuyết cũng cười, hơi ấm phả vào chóp mũi, ngưa ngứa như thể có chú sâu nhỏ mới tỉnh ve vẩy chiếc vòi khẽ gãi lên lãnh thổ của mình. Anh đáp
Rồi rồi rồi, hiểu rồi, đàn anh sẽ chịu trách nhiệm.
Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn trong giây lát. Ánh nắng đâm thủng tầng mây, xuyên qua khu rừng, đạp lên tiếng rít gào của lá mà đến, họ chỉ đứng cách nhau mười lăm centimet dưới cái nắng chói chang rộn ràng của mùa hè.
Sau kỳ nghỉ hè, thi thoảng Úc Cận sẽ đến Đại học S, cậu chủ yếu mang theo một bình nước đứng cạnh sân theo dõi Úc Cận chơi bóng. Khán đài ngày thường không có nhiều người, chỉ có một nhóm nữ sinh xinh đẹp rạng ngời hay đến đây, đẩy qua đẩy lại, cười đùa giòn tan.
Ít khi Lâm Chiết Tuyết để Úc Cận phải đợi, hầu như toàn là chơi xong trận thì đi luôn, dù nhóc khóa dưới liên tục giải thích rằng cậu đến đây chỉ để xem bóng.
“Thế cơ à?” Anh đưa tay ném chai nước đang uống dở về, hai tay đút túi quần lùi về phía sau từng bước, nghiêng đầu cười nói: “Này là lúc còn mới thì anh trai dài anh trai ngắn, chơi chán anh trai rồi thì tính đá đi á hả?”
Úc Cận: “…” Không cách nào đáp nổi câu này.
Cậu thở dài bất lực, tay này đỡ chai nước tay kia đỡ người. Nhưng người kia lại lách người né tránh, cậu đành phải vuốt lông dỗ dành, bảo
Đến xem anh, đến xem anh mà, rồi không nhịn được mà nói
Anh hai à anh đi đứng cẩn thận cái nào, đừng để bị ngã.
Lâm Chiết Tuyết mặt đối mặt với cậu, chơm chớp mắt rồi nở nụ cười.
Hết cách để giao tiếp với bạn nhỏ Lâm ba tuổi, Úc Cận tặc lưỡi, quyết định dùng đến bạo lực. Cậu đưa tay nắm chặt bả vai đối phương, dùng lực ép người quay qua chỗ khác rồi thuận tay vỗ một cái lên gáy người ta.
“Nào, đứng vững.”
Còn chưa nói xong, Lâm ba tuổi thuận thế quay người lại đã tranh thủ lúc người kia chưa kịp thu lại lực mà cười toe toét ngã vào lồng ngực cậu.
Úc Cận: “…”
Úc Cận muốn chết luôn cho rồi.
Đôi khi có thời gian rảnh Lâm Chiết Tuyết cũng sẽ đến trường Úc Cận để tìm cậu. Trong lúc đợi nhóc khóa dưới thì dựa vào cổng trường tám chuyện với bác bảo vệ, nói với nhau từ chuyện trời Nam bể Bắc đến chuyện vặt vãnh trong nhà. Nếu Úc Cận không đến nhanh thì cậu còn nghi ngờ rằng họ sắp khấu đầu ba lần chuẩn bị làm lễ kết nghĩa ở ngay đại học A.
Mỗi lần kéo Lâm Chiết Tuyết chạy đi trước ánh mắt lên án của ông bác, Úc Cận luôn cảm thấy bản thân nên bất chấp hóa làm Vương Mẫu vạch một đường ngân hà* mới phải.
*Tích Ngưu Lang – Chức Nữ: Khi Ngọc Hoàng Đại Đế biết chuyện của hai người, Vương Mẫu Nương Nương xuống trần gian ép Chức Nữ về trời. Khi Ngưu Lang sắp đuổi kịp thì Vương Mẫu lấy trâm vàng cài trên tóc vạch một đường, bèn xuất hiện dòng sông Thiên Hà ngăn cách Ngưu Lang và Chức Nữ ở hai bờ.
Lâm Chiết Tuyết vốn là thế, dường như ai anh cũng biết, chuyện gì anh cũng hiểu.
Dường như kiếp trước vị tu giả này đã chán việc tu luyện, khi không có việc gì làm bèn quyết định ghé qua khắp chốn trần gian lần nữa, vạn vật trên đời vẫn một vẻ như xưa.
Anh từng cho mèo hoang ăn dưới ánh đèn xuân trong đêm mưa, chân thành xin lỗi cô gái xinh đẹp hữu duyên vô phận trong ráng chiều đỏ rực, cũng từng nói một câu với Úc Cận trong cuộc gọi lúc hai giờ sáng rằng “Don’t ever let somebody tell you you can’t do something, not even me.”*
*Câu nói xuất hiện trong bộ phim “The Pursuit of Happyness” (Mưu cầu hạnh phúc). Đầy đủ:
“Don’t ever let someone tell you, you can’t do something. Not even me. You got a dream, you got to protect it. People can’t do something themselves, they want to tell you you can’t do it. You want something, go get it. Period.”Úc Cận đã xem bộ phim này, cậu nghĩ trên đời này chắc khó có ai lại không thích nó. Con người ta sinh ra hạnh phúc cũng có lúc hoang mang thống khổ và buồn đau, cũng sẽ thi thoảng thấy choáng váng, lo sợ không yên khi phải đối diện với thế giới chứa đầy những luật lệ gò bó cùng những bất ngờ không lường trước được. Cậu nghĩ, khi cõi đời đặt những nụ hồn đầy vết đau thương lên người tôi, tôi muốn tát nó một cái nhưng khi giơ tay lên chẳng biết tát phía nào, chỉ đành giả bộ vươn eo nói
Thôi bỏ đi, vui vẻ là được.
Mạnh mẽ dịu dàng như Lâm Chiết Tuyết cũng sẽ quanh co vòng vò mượn lúc bàn chuyện phim để nói đi nói lại với bản thân rằng “Mày làm được.”
Úc Cận vu vơ nghĩ, có lẽ cậu được nhìn thấy nhiều thứ ở Lâm Chiết Tuyết hơn người khác. Một sinh mệnh mềm mại, đẹp đẽ nhưng lại mong manh đến thế, khó có thể ngăn người ta khỏi khao khát muốn giữ chặt lấy, nhưng như vậy có ích lợi gì? Người như Lâm Chiết Tuyết không nên bị bất kỳ ai hay bất cứ điều gì cản lại bước chân mình. Cậu từng xem các vở kịch và sân khấu của anh, cậu nghĩ không một ai có thể vây hãm lại một vì sao như thế, chính cậu cũng không thể.
Hai chàng trai trẻ cách nhau chưa đầy năm cây số dành không biết bao đêm để trò chuyện với nhau về âm nhạc phim ảnh, về sông núi biển hồ cùng trăng thơ. Từng câu từng chữ đều cẩn thận tránh đi hai tiếng “tương lai”, đến phút chót sẽ chúc nhau ngủ ngon, và cả lời chúc tiền đồ tựa gấm hoa.
Khi ấy Lâm Chiết Tuyết mới chân ướt chân ráo bước lên con đường làm diễn viên, chưa thấy hoa nở mà đã phải nếm trải bao giày vò.
Thi thoảng anh sẽ lại dùng đôi ba câu kể lại những gì mình từng trải, giọng điệu bâng quơ như thể đang truyền lời đồn về một câu chuyện xưa cũ kỹ, nhưng ngay giây sau chủ đề đã hướng sang Maureen Stapleton. Anh nhắc lại câu nói của bà rằng
Cho dù con người ta có mạnh mẽ đến đâu, ta vẫn cần phải trở nên dũng mãnh hơn nữa, rồi cười và nói
Cận Cận à, phải cố lên đấy nhé.
Úc Cận bèn đáp lại một câu
Anh cũng vậy, dứt lời liền cười khanh khách hồi lâu, sau lại dài giọng bảo
Em biết rồi ạ thầy Tiểu Lâm ơi.
Giannetti từng nói: “Diễn xuất là một môn nghệ thuật tiêu tốn rất nhiều tinh thần và sức lực. Nó đòi hỏi sự tập trung, rèn luyện và buộc bạn phải nếm trải bao khó khăn thách thức của những vị chiến binh xứ Sparta.”
Mà định mệnh đã sắp đặt cho hai người gặp lại nhau trong thách thức này.