Tên truyện: Thập nhị tái, định sơn hà (十二载,定山河)
Thể loại: Nguyên sang, cổ đại, niên hạ, chủ công, cung đình hầu tước, quân thần, 1v1, ngụy HE
Editor: Nắng
Ủng hộ tác giả tại: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=6278299
Văn án
Kiến Ninh, năm 23, Bắc cương loạn lạc, tiên đế quyết định tự thân xuất chinh.
Nhưng lại nửa đường gặp nạn, băng hà.
Trấn Bắc Hầu trường kì trú đống tại biên cảnh hướng Tây, nghe theo di chiếu của tiên đế, tiến đến đế đô, đọc chiếu lập Đông Cung kế vị.
Từ đó Nguyên Túng lại thành người nâng đỡ Tân đế, ngăn đón ngoại thích, bình ổn nội loạn.
Hắn lấy niên hiệu Quảng Bình, phụ tá Tân đế còn non trẻ, triều chính dần ổn định.
Tháng năm tới đây, Trấn Bắc Hầu mới cập quan, chính thức trưởng thành
Thái tử Nguyên Tiềm kế vị vào lúc mới mười tuổi, Trấn Bắc hầu phụ chính mười hai năm, đến khi Văn Đế nhược quán thì buông quyền để tới biên giới phía Tây. Dành quãng đời còn lại tận hưởng cảnh hoàng hôn nơi đây, cùng binh nghiệp làm bạn.
Năm Quảng Bình thứ ba mươi hai, Trấn Bắc hầu lấy thân đền nợ nước, cả đời chưa lập gia đình, hưởng thọ bốn mươi hai tuổi.
Năm sau đó, Văn Đế băng hà, hưởng thọ ba mươi tuổi.
Vào giây phút lâm chung, Văn Đế đã viết – “Tiêu Tử Khiêm, ta đến tìm ngươi.”
—
“Hoàng thúc, trẫm nghe cung nhân nói, người không phải hoàng thúc ruột của trẫm.”
Nguyên Tung khép lại tấu chương, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy: “Quả thực thần không có quan hệ huyết thống với bệ hạ. Phụ thân theo tiên đế nhiều năm, sau khi Bắc Thần lập quốc, tiên đế không quên người cũ, bèn ban cho quốc tính.”
“Vậy họ gốc của hoàng thúc là gì?”
“Thần vốn họ Tiêu, nguyên quán tại Kỳ Sơn.” Nguyên Tung ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với hoàng đế nhỏ tuổi.
Thiếu Đế kế vị lúc gần mười tuổi, giờ cũng mới mười hai, đuôi tóc mới dài đến trước ngực, vóc người thấp bé, dường như gió thổi qua cũng có thể tan thành từng mảnh. Sao đàn ông lại có cơ thể yếu kém như vậy?
Nguyên Tung nhíu mày, chẳng qua chỉ trong giây lát rồi lại giãn ra, trở về với dáng vẻ ôn tồn lễ độ như thường ngày: “Bệ hạ nên đi tập cưỡi ngựa nhiều hơn, vậy mới giúp long thể an khang.”
Thiếu Đế không trả lời, Nguyên Tung thầm mắng mình một câu kiếm chuyện để nói, đứng dậy hành lễ: “Thần cáo…”
Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Thiếu đế hơi run giọng nói: “Tiêu Tung, Tiêu Tử Khiêm.”
Nguyên Tung sững sờ, quên chuyện quân thần có phân biệt, “Ơi?”
“Hoàng thúc chớ trách,” Nguyên Tiềm thấy vẻ hốt hoảng trên gương mặt y, tưởng rằng mình đánh mất “mặt mũi Đế vương” chọc y tức giận bèn lấy tay kéo ống tay áo của y, thỏ thẻ giải thích, “Ta chỉ muốn gọi tên của người một tiếng mà thôi.”
—
Năm Quảng Bình thứ mười ba, giặc Bắc Man dồn dập khởi binh xâm phạm biên giới phía Tây, ba vạn quân canh giữ biên giới khó địch nổi bảy vạn thiết kỵ Bắc Man, chỉ trong vòng nửa tháng đã đánh mất ba thành.
“Bệ hạ,” Nguyên Tung quỳ trước điện, đầu cúi thấp. Ánh nến u ám che lại khóe mắt phiếm ửng đỏ của y, “Người là bệ hạ Bắc Thần, mười vạn quan dân nơi biên giới phía Tây là thần dân của người. Lãnh địa Bắc Thần há lại cho lũ man di chà đạp?”
Nguyên Tiềm nhìn về Nguyên Tung đang quỳ gối dưới điện, đó là người trong lòng hắn, mà lại không chỉ là người trong lòng hắn.
Y là Trấn Bắc hầu, mà hắn là Hoàng đế Đại Nguyên, không thể vì suy nghĩ ích kỷ của cá nhân mà bỏ mặc non sông.
Nguyên Tiềm đỡ Nguyên Tung dậy, một hơi uống cạn rượu trong chén, rồi cung kính thi lễ. Trong thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt Nguyên Tung giờ đây hóa thành một với ngày tân đế đăng cơ năm Kiến Ninh thứ hai mươi ba ấy.
Nguyên Tiềm trước mặt y đã trở thành bậc đế vương có thể gánh vác hai tiếng “Bệ hạ” của quần thần.
“Trẫm chúc tướng quân thành công trở về, bách chiến bách thắng!”
“Thần nhất định sẽ làm tròn sứ mệnh, không phụ hoàng ân.”
Thiếu Đế công x Tướng quân thụ
Giới thiệu vắn tắt: Mười hai năm, định sơn hà.
Dàn ý: Đại nghĩa nước nhà.
Các số gần nhất