Vai Ác Ốm Yếu Lại Gạt Ta Sủng Hắn

Chương 4: Làm việc


2 năm


Truyện chỉ có tại W.a.t.t.p.a.d @NhungNguyn115.

Giường bệnh nhỏ lại nằm thêm một người nữa, khoảng cách của hai người liền gần hơn.

Hiện tại hai cái nam nhân cao to vai sát vai nằm.

Bách Kiều sau khi nằm lên liền có chút hối hận, cảm giác chính mình hành động có chút quá mức, nhưng bạn có biết cảm giác, thích một người thật lâu, người kia đột nhiên chủ động kêu bạn tới gần, cho dù là quấn chăn bông cùng nhau nói chuyện phiếm, cũng là một loại dụ hoặc.

Sợ lấn Lục Tư Bác, Bách Kiều trên cơ bản chỉ có nửa người dính giường.

Còn không dám nằm hết người vào.

Có thể nói, cậu hiện tại có thể an ổn nằm ở trên giường, hoàn toàn là dựa vào sự kiên trì chống đỡ của thân thể.

Bách Kiều khẩn trương nắm chặt chăn không hề buồn ngủ.

Tên Mạc Vong bị cậu đá đi đã quay lại, mở cửa một bộ dáng ngạo nghễ quan sát chúng sinh bước vào.

Kết quả vừa vào cửa, nét cười trên mặt cứng lại, nhìn thấy ca của hắn cùng tên tiểu yêu tình đang nằm chung một cái giường.

Mạc Vong lập tức rống: "Lục ca?!"

Ca chịu ủy khuất!

Vì cứu ta, cư nhiên thật sự liền...

Mạc Vong hít hít cái mũi, nhịn không được che đôi mắt.

Lục Tư Bác: "......"

"Nói nhỏ chút." Bách Kiều liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng nói: " Anh ấy đang là bệnh nhân, anh lớn giọng như vậy làm ấy ấy sợ hãi thì sao."

"Tôi thích thế!" Mạc Vong thầm nghĩ, tiểu yêu tinh còn muốn quản cả hắn sao, hiện tại lão tử đánh không lại cậu, chờ lúc tôi kêu đàn em của tôi tới, thế nào cũng phải đánh cậu đến khi kêu tôi là ba thì thôi, hôm nay lão tử chịu ủy khuất rồi!

"Tôi thích nói chuyện lớn tiếng như thế! Cậu quản được à!"

" Bang"

Bách Kiều đạp cái bàn, tiếng vang lớn làm Mạc Vong sợ tới mức giật mình.

Hắn còn chưa kịp nói lời nào, Mạc Vong đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi có bộ dạng ngu ngốc đến nhường nào, tức khắc cắn chặt răng, "Cậu, cậu muốn làm sao?"

"Lại nói chuyện lớn tiếng nữa, tôi sẽ cắt lưỡi anh."

"Tôi...... cậu......" Mạc Vong nhỏ giọng mở miệng, há mồm thở dốc, đối với anh mắt bất thiện kia của Bách Kiều, hắn dừng một chút, đem giọng nhỏ lại, "Tôi là vì thân thể của Lục ca, nếu không cậu còn lâu mới uy hiếp được tôi."

Bách Kiều: "A."

Mạc Vong trừng mắt, tiểu yêu tinh có phải hay không khiêu khích hắn?

Bách Kiều ngước mắt nhếch mày, hửm?

Mạc Vong: "......"

Lão tử đại nhân đại lượng, không cùng cậu chấp nhặt.

Mạc Vong đi qua, vòng đến bên kia của Lục Tư Bác hỏi: "Lục ca có chỗ nào không khỏe không?"

"Không có gì trở ngại."

Mạc Vong thở dài, cố kỵ bên người còn có một Bách Kiều thân phận không rõ, mở miệng cẩn thận che dấu chuyện của mình và Lục Tư Bác, bỏ qua sự qua loa lấy lệ của đối phương dùng lời thấm thía nói: "Anh cũng thật quá đáng đi, nếu không phải em phát hiện định vị di động của anh ở bệnh viện, thì không chừng anh ở bện ngoài bị người ta đánh chết cũng không biết, lần sau xảy ra chuyện có thể hay không trước tiên báo với em một tiếng?"

"Anh ấy mắt không thấy, anh cũng mù?" Bách Kiều cười nhạo một tiếng, "Nhiều người vây đánh anh ấy như vậy, còn trông cậy vào gọi điện thoại cầu cứu sao?"

"Cậu" Mạc Vong khó thở liền muốn mắng người, nhưng lại sợ người này động thủ, vì thế hắn chậm rãi nâng tay phải lên.

Mu bàn tay hướng về phía Bách Kiều.

Bách Kiều: "?"

Nắm chặt tay lại, dựng ngón giữa lên.

Bách Kiều: "!!!"

Bách Kiều nhấc chăn lập tức xuống giường, đi thẳng về phía Mạc Vong.

Thấy Bách Kiều khí thế đi tới, Mạc Vong sợ tới mức vội vàng hô: "Lục ca cứu mạng!"

"Câm miệng!" Bách Kiều trực tiếp đi lên, một phen nhéo miệng hắn.

"A!!!...... Tôi vừa rồi không có lớn tiếng nói chuyện, cậu không thể rút lưỡi tôi, Đây là hành vi con người làm sao?! Cậu con mẹ nó kéo tóc tôi! Tóc của lão tử mà cậu cũng dám động! A a a! Tôi liều mạng với cậu!"

Bách Kiều trở tay áp sự giãy dụa của đối phương, cánh tay hướng tới yết hầu, lạnh lùng uy hiếp nói: "Lại nói một chữ, tôi kéo trọc đầu anh."

Mạc Vong nghĩ nghĩ, chậm rãi nâng tay lên, trong đó ngón giữa ngo ngoe rục rịch.

Lục Tư Bác: "......"

Tiện (hạ tiện) như vậy sao, cậu ấy sao lại không đánh chết tiểu tử này chứ.

Mắt thấy Bách Kiều muốn đánh thêm, Lục Tư Bác nhắm mắt, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Bách Kiều, mấy giờ rồi?"

Bách Kiều nhìn nhìn thời gian nói: "9 giờ hơn."

Lục Tư Bác nói: "Điện thoại của cậu đèn vẫn luôn sáng, nếu có việc vội, có thể đi trước giải quyết chính sự."

Điện thoại?

Bách Kiều theo bản năng sờ sờ túi trên người, lúc trước lực chú ý đều ở trên người Lục Tư Bác, vì không cho bất luận kẻ nào hay bất luận chuyện gì quấy rầy đến hắn cùng nam thần ở chung, điện thoại trực tiếp chuyển thành chế độ im lặng.

Nếu không phải Lục Tư Bác nhắc nhở, khả năng Bách Kiều đều đã quên chính mình còn có đồ vật như điện thoại.

Từ khi kế thừa thân thể này của nguyên chủ, cậu cũng không nhúng tay vào công việc của cậu ấy, trước mắt đã giải quyết được phiền toái gần nhất của Lục Tư Bác, những việc nhỏ sau này đều không ảnh hưởng mấy, cậu cũng nên trở về giải quyết một ít chuyện của m ình.

Mặc kệ nói như thế nào, chiếm dụng thân thể của người ta, thì cũng nên làm chút gì đó.

Chính là......

Đem Lục Tư Bác ném tại đây có chút không yên tâm.

"Tôi......"

"Tôi ở đây chờ cậu." Lục Tư Bác cười cười nói: "Nhà tôi có chút vấn đề, gần nhất không có chỗ tá túc, khả năng sẽ còn quấy rầy cậu một thời gian."

Bách Kiều sửng sốt, những lời này của Lục Tư Bác đánh thẳng vào lòng cậu, nếu không phải ngại đối phương còn xa lạ với mình, thì cậu đã sớm chủ động mở miệng muốn đối phương lưu lại, giờ phút này Lục Tư Bác đưa ra những lời này, Bách Kiều nhưng thật ra cảm thấy rất hài lòng.

"Được, tôi sẽ mau chóng giải quyết xong chuyện."

Bách Kiều cầm di động vội vàng rời đi.

Mắt thấy cửa phòng bệnh đóng lại , mỉm cười trên mặt trở nên cứng lại, khóe miệng hơi nhấp, hàm chứa một chút lạnh lẽo, "Rượu ngày hôm qua tôi uống có vấn đề, đi tra đi."

Mạc Vong sửng sốt, nắm chặt tờ báo cáo kiểm tra đo lường trong tay, "Được."

"Lục ca anh..."

"Tôi mệt." Lục Tư Bác nhắm mắt lại nói: "Đi đi không cần quản tôi."

---

Bách Kiều sau khi đi ra ngoài thì lấy điện thoại ra xem tin tức.

Có mấy cuộc gọi nhỡ.

Bạch Lâm: 【 Tôi đã tới rồi, anh ở đâu? 】

Bạch Lâm: 【 Vì cái gì không nghe điện thoại? Cố ý trốn tránh tôi sao? Bách Kiều cậu cư nhiên dám cho tôi leo cây! 】

Bạch Lâm: 【 Ta cảnh cáo cậu, nếu như cậu không trở về thì đừng trách tôi! 】

Bạch Lâm: 【 Đây là ý tứ gì? Lúc trước không phải đã nói tan rã trong vui vẻ sao? Lúc này cùng tôi chơi mất tích là có ý tứ gì? 】

Bạch Lâm: 【 Nửa tiếng, tôi cho cậu nửa tiếng, nếu cậu không tới, thì chờ luật sư tới đi.】

Đây là tin nhắn cuối cùng của Bạch Lâm gửi đi.

Bách Kiều lục lọi ký ức của nguyên chủ, tìm ra được Bạch Lâm.

Là...... Nghệ sĩ dưới trướng quản lý của nguyên chủ.

Nguyên chủ ở trong sách không có đất diễn, chỉ là một người qua đường trong suốt.

Thân phận chính là người đại diện không có danh tiếng, nghệ sĩ dưới trướng duy nhất chỉ có Bạch Lâm.

Tuy rằng như thế, nhưng là nguyên chủ dùng hết khả năng của mình, hướng dẫn Bạch Lâm ký rất nhiều đại ngôn điện ảnh, có một lần vì xin cho Bạch Lâm vai diễn, nguyên chủ phải mời rượu đến xuất huyết dạ dày.

Nhưng bởi vì đó chỉ là vai nam hai Bạch Lâm cự tuyệt đóng, nguyên chủ cũng không nói gì thêm, sau này bộ phim kia nổi tiếng, đặc biệt là người diễn vai nam hai đó, trực tiếp một đem thành danh trở thành đỉnh lưu.

Bạch Lâm tức khắc tức giận không thôi, chạy tới trước mặt nguyên chủ chửi mắng, vì cái gì không kiên trì khuyên hắn diễn vai đó.

Bách Kiều xem đoạn đó tức không thôi nên trực tiếp nhảy vọt qua đoạn khác, chuyện lúc sau cũng không rõ lắm.

Bất quá hiện tại xem ra...

Bạch Lâm cuối cùng vẫn là tìm được người đại diện tốt hơn nên mới một chân đạp Bách Kiều sang một bên.

Hiện tại đúng là Bạch Lâm cùng Bách Kiều nói giải ước thời điểm.

Bạch Lâm tuy rằng không nổi tiếng lắm, nhưng vẫn có một lượng fan ổn định, chuyện đổi người đại diện là một tin không tốt chút nào.

Chuyện giải ước này xem như là một khuyết điểm của hắn, hắn cũng không dám cùng Bách Kiều cứng đối cứng.

Tính kế thời gian, Bách Kiều đi đến nơi hẹn.

Nơi này là phòng làm việc mà Bạch Lâm thuê.

Diện tích không lớn, nhưng yên tĩnh.

Thời điểm Bách Kiều đi vào, trong phòng cũng chỉ có một người.

Thiếu niên ngồi trước bàn làm việc nghe được tiếng động thì ngẫng đầu, vừa vặn hai ánh mắt va chạm nhau, hắn lập tức tức đập bàn, "Bách Kiều anh còn biết vác xác đến đây!?"

Bách Kiều không dấu vết đánh giá hắn, bộ dáng không tính là quá xuất chúng, nhưng là thoạt nhìn lại rất sạch sẽ, thoạt nhìn như thiếu niên nhã nhặn, nhưng mở miệng ra thì không đẹp nữa.

Bách Kiều chỉ chỉ đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Thời gian hẹn chưa tới, là cậu quá sốt ruột thôi."

Bạch Lâm bất mãn trước lời chỉ trích của Bách Kiều, hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng dỗi, liền thấy Bách Kiều cầm bản hợp đồng trên bàn.

Ý thức được đó là thứ gì tức thì Bạch Lâm thu lại sự tức giận.

Mở miệng nói nhưng ý cười trong lời nói không thể giấu nổi, "Anh Kiều, anh cũng đừng trách tôi, con người ta luôn hướng đến chỗ cao, mà anh lại không có tâm với nghề nghiệp như vậy, cũng không thể yêu cầu tôi vẫn luôn đi theo anh mơ màng hồ đồ như vậy mãi, có phải không?"

Bạch Lâm hơi hơi về phía trước cúi người, thái độ tùy ý mà lại kiêu ngạo cùng với giọng điệu khiêm tốn nhã nhặn của hắn khác một trời một vực.

Thấy đối phương bộ dáng không coi ai ra gì, Bách Kiều cũng không tức giận.

Hoặc là nói, Bạch Lâm không đáng để cậu sinh khí.

Nguyên chủ chỉ có Bạch Lâm dưới trướng, Bách Kiều không khỏi hỏi nhiều một câu: "Cậu có hai cái thương hiệu đại diện cùng ba cái phim truyền hình sắp khai máy, trên hợp đồng có tên tôi, nếu thay đổi người đại diện, như vậy danh ngạch của cậu sẽ bị thay thế, cậu nghĩ kỹ?"

"Đừng như thế, anh Bách Kiều à." Bạch Lâm cười cười, biểu tình nghiền ngẫm ác ý trêu chọc, "Ai trong vòng mà không biết anh là người đại diện quèn, những tài nguyên này...... tôi còn chướng mắt."

********



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play