Vai Ác Ốm Yếu Lại Gạt Ta Sủng Hắn

Chương 1:


2 năm


Truyện chỉ có tại W.a.t.t.p.a.d @NhungNguyn115.

10 giờ 30 phút tối.

Sắc trời tối tăm, mây đen giăng đầy, áp lực phảng phất như ngay sau đó là mưa to tầm tã.

Con hẻm nhỏ yên tĩnh tối đen như mực, nước bẩn nhỏ giọt phát ra âm thanh tí tách.

Đèn đường sáng lên, chiếu ra một bóng người.

Thanh niên đội mũ lưỡi trai che khuất nửa gương mặt, theo ánh đèn mà ngẫng đầu, một đôi mắt phượng hoài nghi đánh giá con hẻm nhỏ trống không, Bách Kiều nhịn không được mà nhăn mày.

Là nơi này đi?

Thời gian cũng không sai biệt.

Nhưng...... Vì cái gì không có một bóng người?

Đợi đại khái đã đợi hơn mười phút, vẫn không thấy người trong dự đoán sẽ xuất hiện, Bách Kiều không khỏi có chút mất mát.

Cậu đã tới đây được mười ngày, thế giới này là cuốn tiểu thuyết xoay quanh nam chính từng bước trả thù vai ác đi đến đỉnh cao nhân sinh, mà cậu xuyên qua thành một người qua đường Ất Giáp nào đó, cơ hội nhìn thấy vai ác là quá ít.

Dựa theo cốt truyện mà nói, hôm nay là ngày vai ác trong thế giới này Lục Tư Bác sẽ bị một đám hồ bằng cẩu hữu lôi kéo túm đến ngõ nhỏ, nhét vào trong cái rương nhỏ, đến sáng ngày hôm sau mới có người phát hiện.

Lục Tư Bác cũng bởi vì vậy mà mắc phải chứng sợ giam cầm nghiêm trọng.

Ở trong nguyên tác, Lục Tư Bác vận mệnh thập phần thê thảm, thân thể không tốt còn có bệnh tim, hai mắt mù lòa, hàng năm ngồi ở trên xe lăn, Bách Kiều thời điểm đối với vai ác phá lệ thương tiếc.

Nếu không cũng sẽ không rình mò như bây giờ.

Nhưng......

Bách Kiều nhìn nhìn thời gian.

Không lẽ, là mình nhớ lầm địa điểm?

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào.

Vài tên cặn bã say khướt đi vào hẻm nhỏ

Đến rồi...

Bách Kiều đè thấp vành nón, đem thân mình giấu trong bóng tối.

Bách Kiều xem trong nguyên tác, những tên côn đồ đó sau này bị vai ác trả thù thật thảm, Bách Kiều cũng không có tâm tình mà nhớ tên từng người, chỉ là đối với tên tóc vàng dẫn đầu kia có chút ấn tượng, phú nhị đại - Hạng Lập Tân.

Hạng Lập Tân tựa hồ có uống lên chút rượu, bước chân đi đường có chút loạn, hai đàn em bên cạnh hắn đang giữ tay Lục Tư Bác.

Một khắc kia khi thấy Lục Tư Bác, Bách Kiều nháy mắt nắm chặt nắm tay, hiện tại Lục Tư Bác không có quyền thế ngập trời giống như sau này, thoạt nhìn giống như nhánh hoa yếu ớt, hơi không chú ý một chút liền bị bẻ gãy.

Giờ phút này vai ác chân còn chưa bị đánh gãy, Bách Kiều nghĩ một người biết hoàn chỉnh cốt truyện như cậu, có thể bảo vệ tốt một vai ác nhỏ yếu nhu nhược không hề tâm cơ này.

"Hạng ca, hôm nay chúng ta chơi cái gì?"

Hạng Lập Tân không để ý đến hắn, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tư Bác, trong lòng cười lạnh, vừa vặn dưới chân dẫm lên cái rương gỗ, cũng không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng... miễn cưỡng có thể đựng một người.

Hắn đá đá cái rương trên mặt đất, một tay nắm tóc Lục Tư Bác, sắc mặt tối tăm nói: "Mày quỳ xuống cầu xin tao, kêu tao một tiếng ba, hôm nay tao sẽ tha cho mày, nếu không......"

Lục Tư Bác mắt điếc tai ngơ, hai mắt vô thần không có tiêu cự. Nhưng ở trong mắt Hạng Lập Tân đây là không coi ai ra gì, tức khắc trong lòng dâng lên một trận lửa giận, trở tay đem Lục Tư Bác ném ra.

Lục Tư Bác một thân bệnh nặng suy yếu, một cổ sức lực như vậy trực tiếp đem anh đẩy ngã trên mặt đất, lòng bàn tay cùng mặt đất cọ xát nổi lên từng trận đau đớn, anh chậm rãi rũ mắt, vẫn như cũ thập phần trầm mặc.

"M*." Hạng Lập Tân mắng một tiếng, "Bọn mày, đem nó nhét vào rương cho tao.....?! Ai đánh lão tử!"

Không biết từ nơi nào bay ra một cái mũ lưỡi trai đáp thẳng lên mặt hắn.

Không biết sao xui xẻo vành nón vừa vặn gõ trúng mũi, làm Hạng Lập Tân nhức mỏi không thôi, hốc mắt tràn ra nước mắt sinh lý.

Hạng Lập Tân tức muốn hộc máu nói: "Ai!? Muốn chết sao?!"

Bách Kiều thừa dịp Hạng Lập Tân trái phải tìm người, đã nhanh chóng men theo bóng tối chạy đến gần đám người đó, một đám phế vật say rượu không hề có sức chiến đấu, căn bản không phải đối thủ của cậu.

"A!" "Đau!" "Á!"

Hết đợt này đến đợt khác, tiếng kêu đâu truyền đến, Hạng Lập Tân quay đầu, chỉ thấy đám người vừa rồi còn nịnh nọt mình bây giờ sôi nổi té trên mặt đất.

Hạng Lập Tân đồng tử chợt co rúm lại, "Tụi bây..." trong lòng không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

Đột nhiên, có người ở phía vỗ vỗ vai của hắn, Hạng Lập Tân nháy mắt cả người cứng đờ, không chờ hắn xoay người, Bách Kiều liền bắt lấy cánh tay bẻ ra sau.

"A a a! Mày, mày cmn......"

Bách Kiều một chân đá vào đầu gối hắn, xoay người lại, Hạng Lập Tân đối diện Lục Tư Bác, hai đầu gối quỳ xuống đất, cảm giác hèn mọn cúi người.

Hạng Lập Tân cắn môi, trong miệng mơ hồ đều là máu, nhưng như cũ vẫn không thể nguôi cơn giận.

Bách Kiều chậm rãi cúi người, gần sát bên tai hắn, ngữ khí lạnh băng: "Còn dám xuống tay với anh ấy, tao liền chặt đứt cổ mày."

Nói xong, không đợi Hạng Lập Tân mở miệng, Bách Kiều trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn dùng sức bẻ ..." rắc! "

Một tiếng giòn vang, Hạng Lập Tân há mồm kêu đau: "A!!!"

Cả người mồ hôi lạnh nháy mắt tẩm ướt quần áo, Hạng Lập Tân đau đến đầu đầy mồ hôi, trong miệng lại còn bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở thống khổ.

Vài giây sau, Hạng Lập Tân đau đến hôn mê bất tỉnh.

Bách Kiều thấy thế liền đem người ném qua một bên, đang nghĩ ngợi xem tình huống của Lục Tư Bác như thế nào, kết quả tầm mắt nhìn trúng cái rương gỗ kia.

Nhìn cái rương, lại nhìn Hạng Lập Tân.

Bách Kiều nghiêng nghiêng đầu.

Quyết định đem hai thứ này kết hợp với nhau.

Hạng Lập Tân ngất xỉu, Bách Kiều cơ hồ không phí bao nhiêu sức lực.

Đóng nắp rương lại chừa một cái lỗ thở, liền tùy ý hắn tự sinh tự diệt đi.

Tóm lại sẽ không chết.

Lúc trước Lục Tư Bác không phải cũng trải qua cả đêm như vậy sao?

Xử lý tốt chuyện này xong Bách Kiều hít sâu một hơi, có chút khẩn trương.

Cũng may Lục Tư Bác không nhìn thấy, bằng không, cậu khả năng thật sự sẽ khẩn trương đến đầu lưỡi thắt lại nói không ra lời.

Bách Kiều: "Cái kia..."

"Cảm ơn."

"Không, không cần khách khí, đây đều là chuyện nên làm." Những lời này, cơ hồ là không thời gian suy nghĩ  liền buột miệng thốt ra.

Nói xong, Bách Kiều hận không thể che miệng lại.

Lục Tư Bác hơi hơi rũ mắt, dựa vào góc tường đùa nghịch ngón tay, mở miệng sắp nói gì đó.

"Nơi này quá lạnh." Bách Kiều mở miệng trước anh một bước, "Tôi đưa anh đi ra ngoài trước được không? Cảm giác sắc mặt của anh không tốt lắm, có muốn hay không đưa anh đi bệnh viện xem thử?"

"Không cần."

"Tôi đây đưa anh về nhà?"

"...... Không."

Vài lần bị cự tuyệt, Bách Kiều trong lúc nhất thời lại có chút không biết như thế nào cho phải, nhưng tóm lại là không thể đem Lục Tư Bác ném ở chỗ này, bằng không, chờ thời điểm bọn họ tỉnh, Lục Tư Bác liền xong đời.

Nghĩ nghĩ, cậu lại nói: "Anh không muốn về nhà, đi nhà tôi thì thế nào?"

Câu này nói có chút đột ngột, cậu lại bổ sung nói: "Tôi không thể để anh một mình ở chỗ này được."

Câu nói kia có chút ý vị quan tâm, chỉ là Lục Tư Bác nghe tới lại có một ít mạc danh ý tứ, mắt nhanh chóng rũ xuống hiện lên một tia ám sắc, giây lát lướt qua, ngón tay hơi cuộn tròn buông ra, anh nhẹ giọng nói: "Được."

---

Bách Kiều ở một tiểu khu gần nơi này, cậu là vì thuận tiện hôm nay cứu người, cố ý thuê phòng ở đây, nhà không lớn, một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp.

Mới vừa dọn vào không bao lâu, đồ vật cũng không nhiều lắm, thoạt nhìn thập phần sạch sẽ.

Bách Kiều dẫn người vào nhà, nói: "Anh ngồi ở đây một lát, tôi đi mở nước nóng, anh tắm một cái thả lỏng một chút."

"Cảm ơn, làm phiền rồi."

"Không cần khách khí."

Lục Tư Bác thật cẩn thận ngồi ở trên sô pha, lại chỉ ngồi ở rìa ghế, Bách Kiều ngay từ đầu còn không rõ, tưởng anh không ngồi ổn, sau mới nghĩ đến, là bởi vì lăn lộn vài vòng trên mặt đất, trên người đều là bụi bẩn đất cát, sợ làm dơ nhà cậu sao?

Tiểu Lục Tư Bác cẩn thận làm Bách Kiều càng thêm đau lòng.

Nhưng là không thể biểu lộ ra ngoài..... Lục Tư Bác không thích người khác dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Bách Kiều thu thập một chút tâm tình, quay đầu đi phòng tắm chuẩn bị đồ vật, cẩn thận hỏi một câu: "Chính anh có thể tự làm chứ?"

Rốt cuộc hai mắt mù lại ở một cái địa phương xa lạ vẫn là tương đối phiền toái.

"Có thể."

Bách Kiều nói: "Vậy ngươi có việc gì thì kêu tôi."

"Được."

Cửa phòng tắm đóng lại, Bách Kiều nhìn theo hướng đó, suy nghĩ xuất thần.

Cậu...... Thật sự giúp được Lục Tư Bác, lại còn có thể mang anh ấy về nhà.

Có một cảm giác không chân thật.

Từ thời điểm xuyên không đến nay, đây là ngày cậu vui nhất.

Bách Kiều nhịn không được kéo cao khóe miệng, ý cười căn bản nhịn không được.

Thời gian không còn sớm, nghĩ đến Lục Tư Bác hẳn là còn chưa ăn cơm, Bách Kiều nghĩ nghĩ, chạy tới phòng bếp nhìn xem có thứ gì buổi tối ăn được không.

Phòng bếp không lớn, bất quá chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.

Bách Kiều vo một chút gạo, muốn nấu một ít cháo trắng.

Đem nước cùng gạo bỏ vào trong nồi, kết quả gas lại bật như thế nào cũng không cháy.

Vất vả nửa ngày, Bách Kiều nhịn không được đem đầu sát lại gần nhìn xem nơi nào xảy ra vấn đề, kết quả đột nhiên ngọn lửa bốc lên, thiếu chút nữa cháy tóc hắn.

Lần đầu tiên nấu cơm liền suýt chút nữa là đem mình thiêu luôn.

Nấu cháo thì cần bỏ gì vào, cảm giác càng nghĩ càng phiền toái.

Thời điểm Bách Kiều đang chuyên chú cùng nồi cháo đấu tranh, hoàn toàn không chú ý tới có một người đang đứng ở của phòng bếp nhìn cậu.

Tắm rửa xong Lục Tư Bác khoác áo tắm dài màu xám nâu, lưng dựa khung cửa, nhíu mày nhìn bóng dáng bận rận kia.

Người bây giờ cùng cái thanh niên thân thủ nhanh nhẹn động tác quyết đoán ở con hẻm so sánh với nhau, quả thật như hai người khác nhau.

Đột nhiên xuất hiện ở hẻm nhỏ, giống như thần linh hạ xuống ra mặt cứu anh, lại đưa ra chủ ý dẫn anh về nhà, chuyện này thấy thế nào cũng không bình thường.

Người này......

"Ui..."

Đột nhiên suy nghĩ bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn lại, Bách Kiều tay đã bị phỏng, thần sắc đen tối không rõ.

"Phải dùng nước lạnh rửa qua vết thương."

*******



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play