Phượng Bắc Hà nói: "Hắn muốn phá hủy chiếc lông vàng linh văn!"
"Không đâu." Kim Ô trầm giọng đáp, "Nhất định hắn biết linh văn trung gian để khởi động trận pháp là chiếc lông vàng Phượng Hoàng, nếu phá hủy nó thì hắn cũng sẽ bị liên luỵ."
Trận pháp phản phệ cực kỳ thống khổ, dù Phượng Ương có muốn chết cũng sẽ không cố ý hành hạ mình.
Chỉ vì một tên Phượng Bắc Hà thật sự không đáng.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung.
Trước đó mỗi lần Phù Ngọc Thu bị tiên tôn dọa đem bắn pháo hoa trong lòng tràn đầy lo sợ nên không rảnh thưởng thức pháo hoa óng ánh xinh đẹp kia.
Nhưng lần này được Phượng Ương ôm vào ngực thả pháo hoa rực rỡ, Phù Ngọc Thu chẳng những không bài xích mà còn thấy pháo hoa rất đẹp, sau đó lại trách Phượng Hoàng phá của, lông vũ đẹp như vậy mà nói bỏ là bỏ.
Thả hết pháo hoa, đoạn lông vũ cuối cùng trên tay Phù Ngọc Thu hóa thành tro tàn mà chẳng mảy may làm y bị thương.
Xem xong Phù Ngọc Thu quay sang trừng Phượng Hoàng một cái: "Phá của."
Biết y thích xem, khuôn mặt tái nhợt của Phượng Ương mỉm cười.
Đúng lúc này khán đài vang lên tiếng xì xào kinh ngạc.
Phù Ngọc Thu vội vàng nhìn lại, lập tức trông thấy Phượng Bắc Hà mới lúc nãy còn cực kỳ lợi hại mà giờ ôm ngực phun ra từng ngụm máu, muốn dừng cũng không được.
Đối diện là Phượng Tuyết Sinh cầm trường kiếm, mặt mũi tràn đầy bối rối.
"Ơ?" Phượng Tuyết Sinh mờ mịt nghĩ, "Mình, mình đã ra tay đâu."
Mắt Phượng Bắc Hà trợn trừng như sắp nứt, nghiến chặt răng nói: "Hắn làm thật......"
Nhất thời Kim Ô cũng choáng váng.
Phượng Hoàng phá hủy chiếc lông vàng linh văn rốt cuộc có mưu đồ gì?
Một Phượng Bắc Hà mà thôi, chỉ cần hắn muốn thì búng tay là có thể hủy đi thần hồn, vĩnh viễn không vào luân hồi.
Sao phải dùng cách giết địch một ngàn tự tổn tám trăm này chứ?
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng xé gió, Phượng Bắc Hà đang liên tục nôn ra máu tươi ngẩng phắt lên.
Trường kiếm như mang theo lửa của Phượng Tuyết Sinh đã lao vút tới.
Chỉ cần có mắt đều nhìn ra được lúc nãy Phượng Bắc Hà thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết, ánh mắt Phượng Tuyết Sinh lạnh lẽo, không còn muốn nằm ngửa như ban đầu nữa.
Tuy bị trọng thương nhưng Phượng Bắc Hà vẫn phản ứng cực nhanh, phi thân lui lại mấy bước rồi tung ra linh lực cản đòn của Phượng Tuyết Sinh.
"Sợ gì chứ?" Kim Ô lạnh lùng nói, "Đã ngửa bài với Phượng Hoàng thì dứt khoát làm tới luôn đi. "Khô Vinh" nằm trong tim Khổng Tước, giết hắn Phượng Hoàng cũng không sống nổi đâu."
Phượng Bắc Hà lại sặc ra một ngụm máu, bộ dạng chật vật hiếm thấy.
Nhưng Phượng Tuyết Sinh cứ như mang trong mình dòng máu Phượng Hoàng, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm của hắn.
Kim Ô một lòng muốn giết Phượng Hoàng nên gầm lên một tiếng: "Cút đi!"
Chớp mắt tiếp theo, đồng tử Phượng Bắc Hà chợt biến thành màu vàng rực như lửa, không còn chật vật lui lại mà bỗng nhiên tiến lên giơ tay chụp lấy trường kiếm đâm tới của Phượng Tuyết Sinh.
Máu lập tức tuôn ra, sau khi nhỏ xuống đất thì như bị thứ gì dẫn dắt vẽ ra một vòng tròn quanh Khổng Tước.
Phượng Tuyết Sinh phát hiện không ổn nên muốn trốn theo bản năng.
Nhưng vừa khẽ động thì vết máu ngưng tụ thành một trận pháp chằng chịt, trên mặt đất hiện ra vô số xiềng xích trói chặt tay chân hắn ngay tại chỗ.
Phượng Tuyết Sinh: "......"
Phượng Tuyết Sinh lại muốn nằm ngửa, nhưng kết giới do lửa Phượng Hoàng tạo ra đột nhiên bị Phượng Bắc Hà tung chưởng đập nát.
Phượng Tuyết Sinh giật mình.
Phượng Bắc Hà tuyệt đối không thể tạo ra linh lực này được!
Con ngươi Phượng Tuyết Sinh co lại, nhìn "Phượng Bắc Hà" chậm rãi đến gần, bị sát ý cuồn cuộn kia làm gáy tê rần.
Hắn thật sự...... sắp bị giết chết rồi.
Trên đài, Phượng Ương đột ngột đứng phắt dậy.
Phù Ngọc Thu còn đang xem kịch, thấy thế thì ngơ ngác hỏi: "Sao, sao vậy? Phượng Hoàng, sắc mặt ngươi khó coi quá."
Phượng Ương không nhìn Phượng Tuyết Sinh sắp bị giết mà hướng ánh mắt lên bầu trời quang đãng.
Phù Ngọc Thu cũng ngẩng đầu nhìn theo nhưng chẳng thấy gì.
Vạn dặm không mây, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Phượng Ương kéo Phù Ngọc Thu dậy, sửa lại vạt áo xộc xệch của y rồi nhẹ nhàng nói: "Trời sắp mưa rồi."
Phù Ngọc Thu lại nhìn trời, tự hỏi hôm nay làm sao có mưa được, nhưng nghĩ lại Phượng Hoàng nói mưa thì nhất định sẽ mưa, thế là nghiêm túc gật đầu: "Ừ, vậy chúng ta tranh thủ xem xong rồi đi mau lên."
Phượng Ương âm thầm thở dài, biết pháo hoa kia vẫn không hề làm Phù Ngọc Thu hoài nghi thân phận của hắn, nhất thời không biết nên thấy may mắn hay bất lực nữa.
"Ngươi muốn về Huyền Chúc Lâu trước không?"
Phù Ngọc Thu nghi hoặc nhìn hắn: "Bây giờ à?"
"Ừ."
Phù Ngọc Thu nhìn đài thi đấu, cũng chẳng nhận ra có vấn đề gì.
Y vẫn muốn xem Phượng Bắc Hà bị hành hung.
Phượng Ương thấy y lưu luyến không rời đành phải nói: "Vậy ngươi cứ ở đây đi, lát nữa dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng ra ngoài giới tử nhé."
Phù Ngọc Thu ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
Một khắc sau, những đám lửa như thiên thạch trút xuống không hề báo trước, từng vệt đen xẹt qua bầu trời xanh ngắt rì rào rơi xuống đất.
Sau đó "ầm" một tiếng nổ tung!
Đám người trên đài giật mình sợ hãi ngẩng đầu nhìn.
Sau ngọn lửa đầu tiên, bầu trời không mây đột nhiên xuất hiện vô số đốm lửa chi chít lốp bốp nện xuống như mưa rào.
Là mưa lửa!
Mưa lửa kéo dài trăm dặm thi nhau trút xuống.
Đó là lửa Kim Ô có thể đốt tu sĩ cấp Đại Thừa ra tro.
Phù Ngọc Thu cũng sợ ngây người, sau khi kịp phản ứng mới nhận ra đây là "mưa lửa" mà Mộc Kính nói.
Rơi xuống nhanh vậy sao?
Thảo nào lúc nãy Phượng Hoàng nói sắp mưa.
Quá lợi hại rồi.
Tuy Phượng Tuyết Sinh sắp bị giết nhưng Phượng Ương vẫn thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt dán vào mưa lửa không ngừng rơi xuống, trong mắt hiện ra vẻ điên cuồng gần như phấn khích.
Tiếng kêu thảm bên tai khiến hắn cảm nhận được niềm vui sướng chưa từng có.
Không ai dám thách thức mưa lửa, dù tu sĩ có tu vi cao đến đâu thì khi thấy mưa lửa phản ứng đầu tiên là chạy trốn.
Nhất thời đài thi đấu nghiêm chỉnh trật tự của Yêu tộc trở nên hỗn loạn.
Long Nữ Chúc vẫn đang yên lặng quan sát bỗng đứng phắt dậy rồi trầm mặt hóa thành rồng đen bay vút lên mây, thoáng chốc không còn thấy bóng dáng.
Mưa lửa liên miên bất tận trăm dặm, miền đất phúc như Yêu tộc mà còn thê thảm như vậy huống chi những nơi khác ở Phù Quân Châu.
Phượng Tuyết Sinh bị nhốt trong trận pháp, lửa Kim Ô như nhắm vào hắn, cố ý rơi lộp độp xuống người.
Khổng Tước lại hấp tấp vung ra một luồng linh lực hộ thể, "mai rùa" do linh lực Phượng Hoàng tạo nên đối kháng với lửa Kim Ô, miễn cưỡng chịu một đòn.
Chẳng hiểu sao "Phượng Bắc Hà" lúc nãy còn muốn tự tay giết Phượng Tuyết Sinh mà giờ đứng sững tại chỗ, từ cổ chân tỏa ra vô số dây leo đen nhánh bò dọc chân hắn lên trên.
Dây leo kia còn có thể hấp thụ sinh khí, hút hơn phân nửa sinh khí vốn đã ít ỏi vì bị trọng thương của Phượng Bắc Hà.
Thậm chí có dây leo còn từ từ cắm rễ trong máu thịt của hắn.
Kim Ô nóng nảy phóng một mồi lửa đốt dây leo thành tro.
Nhưng dây leo Âm Đằng thế mà có thể mọc ra từ tro tàn, tiếp tục trèo lên người Phượng Bắc Hà điên cuồng ăn tươi nuốt sống máu thịt hắn.
Trong giới tử, Phù Ngọc Thu đang bối rối vì biến cố này đột nhiên cảm thấy cổ tay nóng rực.
Y xuýt xoa một tiếng rồi vén tay áo lên xem.
Phượng Ương nghe tiếng quay đầu nhìn, thoáng thấy Âm Đằng quấn trên cổ tay Phù Ngọc Thu như vòng sắt nung đỏ làm cổ tay mảnh khảnh của y đỏ ửng.
Phượng Ương nhíu chặt mày.
Vì trận mưa lửa liên miên này mà không biết bao nhiêu người đã mất mạng.
Phượng Ương lại chỉ để ý cổ tay bị bỏng đỏ của Phù Ngọc Thu.
"Không sao đâu." Phù Ngọc Thu nhét tay áo vào kẽ "vòng tay" phòng ngừa Âm Đằng kề sát da mình, "Hơi nóng chút thôi, cũng không đau lắm."
Phượng Ương lạnh lùng nhìn Âm Đằng ngủ say như chết rồi lại quay đầu nhìn dây leo còn đang bám riết Phượng Bắc Hà trên đài.
Xem ra phân thân của Âm Đằng đã nuốt phải lửa Phượng Hoàng hoặc lửa Kim Ô trên người Phượng Bắc Hà nên mới khiến bản thể nóng lên như vậy.
Thấy Phù Ngọc Thu nhăn mặt vì bỏng mà vẫn không chịu tháo Âm Đằng xuống, Phượng Ương nói: "Chờ ta nhé."
Nói xong hắn định ra khỏi giới tử.
Phù Ngọc Thu giật nảy mình, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn: "Đừng đi, bên ngoài...... bên ngoài toàn mưa lửa mà."
Phượng Ương quay đầu nhìn y.
Phù Ngọc Thu lo lắng đến độ hai mắt đỏ hoe, hoàn toàn quên mất sự thật "Phượng Hoàng không sợ lửa".
Người trên khán đài đã trốn đi hết nhưng mưa lửa trăm dặm không ngớt đâu còn chỗ nào để trốn, sau khi mưa lửa vô tình rơi xuống quanh giới tử thì lửa bùng lên dữ dội.
Chung quanh đầy tiếng gào khóc thảm thiết.
Xưa nay Phượng Ương chưa bao giờ đồng cảm với nỗi đau khổ của người khác.
Dù tất cả mọi người ở tam giới chết trước mặt hắn, có lẽ lông mày cũng chẳng nhíu một cái.
Nhưng nếu tu sĩ bị đốt thoi thóp kia là Phù Ngọc Thu......
Mắt vàng của Phượng Ương co lại, bỗng nhiên vung ra một luồng linh lực.
Toàn bộ mưa lửa rì rào rơi xuống đài như bị cưỡng ép ngừng lại, run rẩy lơ lửng giữa không trung.
"Không sao." Phượng Ương nhẹ nhàng đưa tay sửa sang lọn tóc lòa xòa trên trán Phù Ngọc Thu rồi dịu dàng nói, "Ta sẽ không sao đâu."
Phù Ngọc Thu chưa bao giờ biết mưa lửa lại đáng sợ như vậy, thế nên khi nghe Mộc Kính nói y hoàn toàn không hề bận tâm.
Từ khi mưa lửa rơi xuống, quang cảnh đổ nát thê lương, xác chết thê thảm khắp nơi, ấy là chỉ mới vẻn vẹn chưa đầy nửa khắc.
Phù Ngọc Thu cảm thấy như mình đang mơ, nếu không tại sao mới ban nãy còn yên ổn xem chó cắn chó mà giờ lại đột nhiên biến thành địa ngục thế này?
"Ngươi...... Ngươi sẽ gặp nạn." Phù Ngọc Thu cuống quýt, "Ngươi đừng đi, ta không muốn ngươi đi đâu."
Phượng Ương yên lặng nhìn y hồi lâu rồi hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Phù Ngọc Thu càng nghĩ càng thấy không ổn, trong đầu toàn những lời Mộc Kính nói......
"Đệ thấy có nhiều mưa lửa rơi xuống lắm......"
"Huynh khóc rất khổ sở......"
Có thể xảy ra chuyện gì khiến y khóc chật vật như vậy trước mặt mọi người chứ?
Lại còn rất khổ sở?
Hơn nữa Mộc Kính còn nói Phượng Hoàng sẽ tổn thương y?
Xưa nay Phù Ngọc Thu không bao giờ hoài nghi người mình tin tưởng sẽ hại mình nên phối hợp diễn giải, rốt cuộc nghĩ ra một khả năng đáng sợ.
Chẳng lẽ Phượng Hoàng gặp nạn trong mưa lửa khiến hai người âm dương cách biệt nên y mới khổ sở như vậy?
Phù Ngọc Thu càng nghĩ càng thấy có lý nên ôm cánh tay Phượng Hoàng chặt hơn, chết cũng không chịu buông.
"Mộc Tiểu Thảo nói ngươi sẽ làm ta buồn......" Phù Ngọc Thu nói, "Nếu ngươi thật sự gặp nạn thì ta sẽ buồn lắm!"
Con ngươi Phượng Ương run lên.
Buồn?
Phượng Ương rũ mắt nghĩ thầm: "Nếu ngươi biết ta là ai thì sẽ không buồn nữa đâu."
Phù Ngọc Thu ghét Diêm La sống như vậy, không chừng còn mong hắn chết là đằng khác.
"Ta sẽ không sao." Phượng Ương thản nhiên nói, "Ta cam đoan."
Phù Ngọc Thu mờ mịt nói: "Thật không?"
"Ừ, thật."
Phù Ngọc Thu rất dễ tin người, nghe vậy thì hơi buông lỏng tay nhưng sau đó lại ôm chặt rồi vội hỏi: "Ngươi không gạt ta đấy chứ?"
Chưa ai ỷ lại vào Phượng Hoàng như vậy nên hắn chăm chú nhìn Phù Ngọc Thu thật lâu, thanh âm càng thêm dịu dàng.
"Ta sẽ không lừa ngươi nữa đâu."
Phù Ngọc Thu đang cực kỳ khẩn trương nên không nghe ra ý tứ của Phượng Ương, bịn rịn thả người đi.
Phượng Ương cũng không nhiều lời nữa mà vén màn trúc đi ra ngoài giới tử.
Chẳng hiểu sao hắn đột ngột dừng lại rồi quay người nói với Phù Ngọc Thu.
"Ngươi nhìn ta đi."
Nhìn ta một lần nữa thôi.
Phù Ngọc Thu không hiểu lắm nhưng vẫn nghiêm túc nhìn hắn.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập hào quang chói lọi, chan chứa tin cậy, yêu thương và một sự trìu mến vô hình mà đời này Phượng Ương chưa bao giờ có được.
Lửa Phượng Hoàng cháy rất mạnh nhưng chưa từng khiến Phượng Hoàng cảm thấy ấm áp.
Nhưng chỉ một ánh mắt của Phù Ngọc Thu lại có thể sưởi ấm trái tim hắn.
Phượng Ương nhìn sâu vào mắt Phù Ngọc Thu.
Sau đó hắn cố ép mình dứt bỏ sự ấm áp không thuộc về mình này rồi lặng lẽ phất tay áo rời đi.
Áo bào đen tuyền của Phượng Hoàng xẹt qua nửa vòng cung trên không trung, thân hình thẳng tắp hệt như một thanh kiếm sắc bén.
Lao thẳng đến chỗ Phượng Bắc Hà...... và Kim Ô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT