Đêm ngày hè, gió nhẹ từ từ thổi.

Cho dù nhiệt độ không quá nóng, nhưng Tiêu Nhân lại có thói quen luôn mở cửa sổ.

Hiện tại là mùa hạ không nói, nếu là vào thu đông, để Mao Đoàn thuận tiện ra vào, hắn vẫn phải mở như vậy để con gái mình có đường bay tới bay lui nha.

Cũng đâu thể nhốt khuê nữ của hắn ở ngoài cửa đâu chứ.

Ngoài cửa sổ, cây đại thụ bị gió đêm thổi rung lên xào xạc, Tiêu Nhân bị cơn buồn ngủ đánh gục, cuốn lấy chăn chìm vào mộng đẹp.

Vũ Văn Quyết lặng yên không một tiếng động lách mình nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Y bước đi không chút tiếng động, đến bên mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Một người sống sờ sờ bước đến ngồi cạnh mép giường mình như thế nhưng Tiêu Nhân vẫn chưa hề cảm nhận được.

Vũ Văn Quyết chần chờ, khẽ vươn ngón tay, như muốn đẩy tỉnh Tiêu Nhân, rồi lại do dự không biết có nên đánh thức người hay không...


Ban ngày, sau khi quyết định đuổi theo Tiêu Nhân, Vũ Văn Quyết vẫn luôn đắn đo suy nghĩ không ngừng.

Y bởi vì luyện công xuất hiện sai lầm nên đôi mắt hiện tại bị một vòng đỏ bao quanh, trông khác người đến mức khiến người nhìn vào phải sợ hãi.

Nội bộ Minh Giáo kiên kị trước quyền uy của y, cho dù có cảm thấy đáng sợ cũng không dám làm ra hành động bất kính gì.

Nhưng với Tiêu Nhân thì y lại thấy lo lắng, không biết với đôi mắt hiện tại của mình, quái dị đến như thế, liệu nó có làm Tiêu Nhân cảm thấy chán ghét hay không...

Vũ Văn Quyết lẳng lặng ngồi đó ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tiêu Nhân.

Vì sao? Người này đã ở trước mặt ta như vậy, ta vẫn đang nhìn hắn, thế nhưng trong lòng vẫn cứ thấy khó chịu? Tại sao vậy chứ...

Vũ Văn Quyết thở dài một tiếng.

Với Tiêu Nhân mà nói, tuy bề ngoài lất phất là vậy nhưng tính cảnh giác của kẻ giang hồ hắn vẫn có, tiếng thở dài kia của Vũ Văn Quyết, tuy rằng nhẹ đến vông cùng những vẫn khiến hắn bừng tỉnh.


"Ai?!" Tiêu Nhân đột nhiên mở to mắt, thấy bên mép giường của mình hiện lên một bóng người đen tuyền thì lấy làm kinh hãi.

Hắn mau chóng động thủ, thẳng hướng kẻ không biết tên này đánh qua.

Vũ Văn Quyết nhẹ nhàng tránh thoát nắm tay Tiêu Nhân.

Nếu nói về kiếm pháp, kể ra Tiêu Nhân còn có thể đối kháng chút ít với Vũ Văn Quyết, miễn cưỡng có thể xem như luận bàn.

Nhưng bàn luận công phu quyền cước với Vũ Văn Quyết, trình độ của Tiêu Nhân tuyệt đối không thể lấy ra so được.

Vũ Văn Quyết chỉ vươn hai tay đã dễ dàng hóa giải thế công liên tiếp của Tiêu Nhân.

Vũ Văn Quyết cảm thấy mình có chút kích động, động tác của y đột nhiên nhanh hơn mấy chiêu, nhanh chóng bắt được hai cổ tay Tiêu Nhân, chỉ như vậy liền khống chế được người trước mặt, ra tay nhanh chóng ấn nửa thân trên của Tiêu Nhân xuống giường, chặt chẽ giam giữ hai tay hắn ở sau lưng.


"A Nhân, là ta." Thanh âm của Vũ Văn Quyết trầm thấp vang lên như thể cố nặn ra từ trong cổ họng.

Đồng tử Tiêu Nhân co rút lại một chút, thích ứng với bóng tối trong phòng liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần của Vũ Văn Quyết gần trong gan tất.

Hơi thở của Vũ Văn Quyết khẽ phun trên mặt hắn, hơn nữa âm thanh trầm thấp của y còn khẽ vang lên bên tay, Tiêu Nhân cảm thấy da đầu mình như run lên từng đợt vậy.

Nhưng Tiêu Nhân còn chưa kịp biết nên nói gì đã vội vã hô lên: "Mao Đoàn! Không cần!"

Vũ Văn Quyết cả kinh, cảm thấy sau đầu mình giống như bị một cổ khí sắc bén áp sát.

Y xoay người lăn một cái né tránh.

Một bóng đen lặng lẽ tức khắc xẹt qua bên tai y, trong bóng đêm nhưng y vẫn nhìn ra rõ ràng, cặp móng vuốt sắc bén kia còn lóe lên quang man nguy hiểm.

"Cô cô cô!!" Mao Đoàn phẫn nộ hét lên với tên cầm thú dám tập kích baba nó vào buổi tối như này. Không biết đây là địa bàn của cú mèo sao? Baba nó là của riêng nó thôi!!
"Mao Đoàn! Nào nào thôi--" Tiêu Nhân nhanh chân chạy đến trấn an nó: "Baba không có việc gì, baba rất tốt. Người này là bằng hữu của baba, không phải kẻ địch."

Gia hỏa này mang tính chiếm hữu đối với đồ vật rất cao, hiển nhiên Tiêu Nhân cũng nằm trong phạm vi, nó còn cực độ có ý thức về phạm vi lãnh địa, nếu không phải Tiêu Nhân kêu lên kịp thời, Mao Đoàn có lẽ đã công kích thẳng thừng Vũ Văn Quyết rồi.

Nhưng tình huống khi ấy sẽ càng xấu hơn, bởi tuy rằng cú mèo khi bay âm thanh vỗ cánh rất thấp, nhưng loại nhân sĩ võ công đạt đến trình độ như Tiêu Nhân đây, đối với sự biến hóa của không khí cũng rất mẫn cảm, càng đừng nói tới loại cao thủ như Vũ Văn Quyết.

Nếu vừa rồi Vũ Văn Quyết bỏ qua Tiêu Nhân mà tung chiêu phản kích, ngày này năm sau có khi chính là ngày giỗ của Mao Đoàn không chừng.
Mao Đoàn vỗ cánh bay quanh phòng một vòng, thấy Tiêu Nhân không có việc gì mới nhẹ đáp xuống trên giá rửa mặt.

Tiêu Nhân thu khẩu khí, thờ phào một cái.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Văn Quyết vẫn đang chế trụ hai tay hắn sau lưng, đè hắn hãm sâu xuống giường.

"Ngươi đây là muốn tặng cho ta một cái "bất ngờ" lớn như vậy à?" Hai tay Tiêu Nhân bị kiềm chặt, đành phải dùng khuỷu tay chọc chọc Vũ Văn Quyết.

"......Ta không ngờ là trong phòng ngươi còn có thêm một vị "thủ vệ" như vậy." Vũ Văn Quyết bình tĩnh mà lưu luyến buông cổ tay Tiêu Nhân ra.

"Hắc hắc hắc!" Vừa nói đến Mao Đoàn, Tiêu Nhân ngay lập tức liền hưng phấn.

Hắn nhanh chân bò lên, sau đó lại từ trên giường nhảy xuống, chạy vội tới bên cạnh giá cắm nến thắp đèn lên.

Ánh lửa sáng lên, đôi mắt Vũ Văn Quyết giống như bị tập kích, y duỗi tay chắn một chút.
Do dự chốc lát, cuối cùng Vũ Văn Quyết vẫn quyết định buông tay xuống.

"Mao Đoàn." Tiêu Nhân vẫy vẫy tay về phía khuê nữ nhà mình.

Mao Đoàn không tiếng động bay lại, đáp lên cánh tay hắn.

Tiêu Nhân mang tư thế giống như hiến vật quý ngồi ở mép giường, vươn cánh tay giơ Mao Đoàn đến trước mặt Vũ Văn Quyết.

"Nhìn nè! Cú mèo ta nuôi đó! Tên Mao Đoàn, là một tiểu công chúa." Tiêu Nhân đắc ý nói.

Vũ Văn Quyết nhìn về phía con cú mèo màu nâu xám không chút sức mẻ đang đứng ổn định trên cánh tay lỗ mãng của Tiêu Nhân.

Nó có một đôi mắt tròn rất to, phần mũi bị lớp lông ngắn mỏng che khuất, trên đầu có hai chiếc lông dài hơn lộ ra, lúc này nó đã thu hai cánh lại, cặp móng vuốt mạnh mẽ sắc bén đang chặt chẽ bám trên cánh tay Tiêu Nhân, nhìn chằm chằm vào cái người xa lạ trước mặt.
Thân mình mạnh mẽ như thế, ánh mắt sắc bén có thần như vậy, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng ngoan ngoãn.

"Ngươi nuôi?" Vũ Văn Quyết ngữ khí ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì sau khi xác định được hành tung của Tiêu Nhân thì y đã vội vã lên đường, mấy cái văn kiện báo cáo kia cũng không xem kĩ càng. Cho nên dù biết là Tiêu Nhân có mang theo một con đại điêu bên người, nhưng y vẫn cứ tưởng rằng là chim ưng linh tinh gì đó.

Không nghĩ tới, tuy cũng là chim chóc nhưng lại là cả một con cú mèo.

Vũ Văn Quyết sắc mặt cổ quái nhìn Mao Đoàn trước mặt mình.

"Đúng vậy! Lúc nó được mấy tháng thì bị rớt khỏi ổ, sau đó ta nhận nuôi nó luôn. Nó thấy vậy chứ rất thông minh......"

Tiêu Nhân vốn dĩ đang thao thao bất tuyệt khen khuê nữ nhà mình, nhưng dưới ánh nến vàng nhạt, hắn nhìn đến Vũ Văn Quyết đối diện lại phát hiện viền ngoài đôi đồng tử của y bị bao quanh bởi một vòng màu đỏ.
"...... A Quyết?" Tiêu Nhân nghi hoặc: "Đôi mắt của ngươi sao vậy?"

Vũ Văn Quyết trong lòng lộp bộp, cũng có chút khẩn trương.

"Ngươi đeo kính áp tròng màu sao?!" Tiêu Nhân thấy lạ là hỏi.

"......" Vũ Văn Quyết mờ mịt nhìn hắn.

Tiêu Nhân không chút e dè tiến đến trước mặt Vũ Văn Quyết, cẩn thận quan sát đôi mắt y.

"Còn rất đẹp nha, nhìn vào trông mắt ngươi lớn hơn đó." Tiêu Nhân tán thưởng một tiếng.

Vũ Văn Quyết gần như bởi vì hơi thở nóng bỏng của người trước mặt mà hô hấp không thông.

Y vẫn luôn thật cẩn thận thở dốc... Gần như vậy, nóng như vậy...

"Kính áp tròng là cái gì?" Vũ Văn Quyết nín thở nhìn Tiêu Nhân đang chăm chú quan sát đôi con ngươi của mình đang phản chiếu hình ảnh của hắn.

"A?" Tiêu Nhân chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác kinh ngạc: "Nga! Ngươi không phải đang đeo kính áp tròng à. Vậy mắt ngươi là làm sao vậy? Bị bệnh đau mắt sao?"
"......" Vũ Văn Quyết cạn lời, y đẩy đẩy thân mình Tiêu Nhân, lại còn tiếp tục dựa gần như vậy thì y nghẹn chết mất.

...Vì sao chứ... Hết lần này đến lần khác, Tiêu Nhân đều khiến y ngoài ý muốn như vậy.

Bệnh đau mắt?! Mệt cho hắn nghĩ ra được ý này.

Vũ Văn Quyết nhịn không được cong môi cười cười. Cái lúm đồng tiền trên má trái theo đó cũng lộ ra ngoài.

"Không phải bệnh đau mắt, ta đây là luyện công mà ra." Vũ Văn Quyết nói.

"Là tạm thời hay là về sau vẫn cứ như vậy?" Tiêu Nhân nghiêng đầu nhìn hắn.

Vũ Văn Quyết bởi vì động tác này của hắn mà nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.

"......Không biết. Về sau có lẽ có thể khôi phục, cũng có thể không."Vũ Văn Quyết đáp, y chần chờ một chút mới hỏi: "Ngươi không cảm thấy đáng sợ? Không cảm thấy nó khó coi?"

"Không nha." Tiêu Nhân đáp lại không chút nghĩ ngợi: "Đại khái chắc là vì đôi mắt của ngươi bình thường quen nhìn chính là loại trắng đen rõ ràng đi, loại khác lạ này nhìn tuy có chút yêu dị, nhưng thật ra nó rất đẹp, cũng đánh sâu vào thị giác. Nhưng mà, mắt ngươi đỏ như vậy, không ảnh hưởng đến việc nhìn đồ này nọ chứ? Có bị mờ hay nhìn không rõ gì không?"
"À." Vũ Văn Quyết mang theo giọng mũi đáp một tiếng, ánh mặt của y lại như cũ dán trên mặt Tiêu Nhân, thu lại từng biểu cảm trên mặt hắn.

Chỉ như vậy? Không có chán ghét hay sợ hãi, chỉ là quan tâm đôi mắt có bị mờ nhìn không rõ hay không? Câu trả lời của A Nhân vĩnh vĩnh viễn viễn đều nằm ngoài dự đoán của y, khiến y cảm thấy... vui sướng?

Vũ Văn Quyết đột nhiên như sa vào một loại tình cảm mềm mại khó nói thành lời, chính y cũng không biết rằng biểu tình của mình hiện tại dịu dàng đến như nào...

Nhưng Tiêu Nhân vẫn là cảm nhận được khí tràng của y đột nhiên dịu xuống.

"...... A Quyết?" Tiêu Nhân nghi hoặc gọi y một tiếng.

"Sao?" Vũ Văn Quyết đáp lại.

Tiêu Nhân nhìn tay y, Vũ Văn Quyết nhìn xuống tay mình, Mao Đoàn cũng nhìn tay y...

"Cô?" Mao Đoàn bởi vì bầu không khí có chút quỷ dị mà bất an kích động vỗ vỗ cánh.
Vũ Văn Quyết trấn tĩnh thu hồi bàn tay không biết vì sao lại chạy đến bên tóc mai Tiêu Nhân, y cực lực dùng thanh âm trầm ổn nói: "Tóc ngươi, có chút loạn."

"......" Tiêu Nhân không biết nói gì chỉ đành nhìn y.

"Ta vừa rồi là đang ngủ đó đại ca à!!"

"Khụ!" Vũ Văn Quyết che dấu ho khan một chút, y nhìn Mao Đoàn đang đứng một bên, cùng nó nói: "Tên gọi Mao Đoàn đúng không? Lớn lên thật đúng là mạnh mẽ uy phong, tinh thần cũng rất tốt, đôi mắt cũng rất đẹp."

Ngốc cha lập tức bị dời đi lực chú ý, hiển nhiên quyết định khen Mao Đoàn của Vũ Văn Quyết là một việc làm sáng suốt!

"Đúng vậy!" Tiêu Nhân tươi cười đầy mặt: "Khi còn nhỏ còn đáng yêu hơn, lúc mà hai bàn tay bao lại đã có thể che luôn Mao Đoàn ấy, lúc đó phần lớn lông đều là màu xám......"

Vũ Văn Quyết lẳng lặng lắng nghe tên Tiêu Nhân một khi mở trúng đề tài thì liên thanh không dứt này.
"......Đến sau này, chờ nó trưởng thành rồi thì trở nên rất thông minh. Ta bảo nó bay đến đâu nó liền bay đến đó." Tiêu Nhân khi nói tới chỉ số thông minh của Mao Đoàn thì bốn lạng đẩy ngàn cân hàm hồ bỏ qua.

Dù sao thì nguồn gốc sự thông minh của Mao Đoàn nhà hắn có ai biết được đâu!!

"Vậy à?" Vũ Văn Quyết vốn dĩ chỉ là rảnh rỗi nghe hắn kể chuyện nhà, không quá coi trọng, nhưng đến khi Tiêu Nhân biểu lộ kể rằng cú mèo nhà mình thông tuệ cỡ nào thì mới thay đổi thái độ: "Quả thực rất đáng nể."

"Hắc hắc!" Tiêu Nhân cười đến không khép miệng được, yêu quý vuốt ve vùng cổ khuê nữ nhà mình.

Vũ Văn Quyết nhíu mày.

Không biết vì sao, khi thấy Tiêu Nhân dùng loại vẻ mặt này cùng động tác như thế dành cho sủng vật nhà mình lại khiến cho y cảm thấy rất không thoải mái.
Vì thế y dời đề tài, hỏi: "Ngươi kế tiếp định sẽ đi đâu?"

Tiêu Nhân quay đầu lại nhìn y, nói: "Này à... Ta đang định đi Dương Châu..."

Nếu nói muốn biết tình huống mới nhất của giang hồ hiện tại, kia trực tiếp hỏi Vũ Văn Quyết còn rất tốt.

Thế nhưng trận doanh của hai người hiện tại lại không giống nhau.

Hắn là đinh đi tìm một ít túi điểm nhân phẩm hình người mà cày.

Nhưng loại đề tài trảm ác trừ gian này mà mang ra nói với đầu lĩnh của võ lâm ma đạo... kia rất phá không khí đó có biết không hả?!

Cho dù là bằng hữu thân thiết đến như nào, đôi khi vẫn có một vài chuyện không nên nói. Vì hi vọng tình bằng hữu giữa cả hai kéo dài, Tiêu Nhân cuối cùng vẫn lựa chọn đi Thương Giản Bang hỏi thăm.

"Ngươi thì sao? Là đi làm việc hay gì?" Tiêu Nhân hỏi.

Vị bằng hữu này môi lần xuất hiện đầu là xuất quỷ nhập thần, cho nên hắn cũng không xác định được vị Giáo chủ số một Ma giáo này của mình sẽ xuất hiện ở đâu tiếp theo nữa.
"Không phải......" Vũ Văn Quyết chần chờ một chút, vẫn nói: "Ta luyện công quá mức quá độ, thần y trong giáo đề nghị ta ra ngoài thả lỏng một chút."

"Ra là đi nghỉ phép?" Tiêu Nhân đáng tiếc nói: "Nếu hôm nay không gặp Mạc Vũ Hân, ta đã có thể cùng ngươi kết bạn đồng hành rồi. Đáng tiếc, bởi vì một vài nguyên nhân, cũng không thể giới thiệu ngươi với Mạc Vũ Hân..."

Mà nguyên nhân này, hai người đều trong lòng biết rõ.

Vũ Văn Quyết là đại ma đầu Ma đạo, Tiêu Nhân lại là tân tinh của võ lâm chính đạo, nếu lại để Mạc Vũ Hân, đệ tử của một nhân sĩ số một số hai trong giang hồ biết được hai người có giao tình lén lút mà thâm hậu, ai biết liệu sau này có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không...

Cũng không phải ai cũng tin quan hệ giữa Tiêu Nhân và Vũ Văn Quyết bình đẳng đơn giant như vậy.
Hai người trầm mặc không nói.

Mao Đoàn không kiên nhẫn vỗ vỗ cánh.

Tiêu Nhân đôi mắt đột nhiên sáng ngời, hắn hưng phấn dùng tay vuốt ve sống lưng Mao Đoàn: "Khuê nữ! Chúng ta cùng chơi trốn tìm co được không?"

Mao Đoàn mắt to nghi hoặc nhìn Tiêu Nhân: "Thầm thì?"

***

Ngày hôm sau, Mạc Vũ Hân và Tiêu Nhân cùng nhau dùng bữa sáng ở đại sảnh khách điếm.

"Con cú mèo của ngươi đâu rồi?" Hắn kỳ quái hỏi.

"Nó chắc là đang ngủ." Tiêu Nhân nói.

"Ngươi lát nữa lên đường không mang nó theo sao?" Mạc Vũ Hân với chuyện này có hơi giật mình. Phải biết là bọn họ đều đã trả phòng rồi nha.

Theo hiểu biết của hắn đối với trình độ quan tâm của Tiêu Nhân dành cho Mao Đoàn, kia tuyệt đối không thể nào vứt bỏ mặc kệ như vậy.

"Hắc hắc!" Tiêu Nhân đắc ý, cười thần bí: "Tối nay ngươi sẽ nhìn thấy nó thôi, chúng ta lên đường trước đi nào."
Đợi khi Mao Đoàn tỉnh lại, các ngươi sẽ được chứng kiến một thời khắc kỳ tích mà lịch sử trước nay chưa từng có!

Tiêu Nhân gần như đã gấp không chờ nổi rồi!

Một đường đi, một đường quan sát, Mạc Vũ Hân vẫn không thấy bóng dáng cú mèo đâu.

Đến chạng vạng, hắn còn thật sự cho rằng tên Tiêu Nhân này đã vứt bỏ con cú kia luôn rồi thì có một chuyện làm cho hắn phải khiếp sợ.

Lúc bọn học mới tiến vào thị trấn mới, Mao Đoàn giữa sự tránh né của muôn vạn người đi đường cuối cùng cũng bay đến tìm Tiêu Nhân.

Tiêu Nhân hô lên một tiếng, vươn cánh tay để Mao Đoàn đáp xuống.

"Mao Đoàn à~ Có nhớ baba không hả?" Tiêu Nhân thân thiết xoa xoa đầu khuê nữ.

"Ô ~ cô cô ~~~" Tiếng kêu thất thanh của Mao Đoàn vừa cất lên thì người xung quanh vốn đang vây xem tức khắc liền giải tán.
Ban ngày ban mặt thế này mà cú mèo cư nhiên dám bay vào thị trấn!

"Hắc hắc hắc!" Tiêu Nhân không chút quan tâm chuyện quần chúng nhân dân bị dọa sợ, hắn duỗi tay lấy tờ giấy nhỏ đựng trong ống trúc trên chân Mao Đoàn xuống.

Tiêu Nhân giơ tay để Mao Đoàn bay lên bờ vai mình, hai tay mở tờ giấy kia ra.

Chỉ thấy trên đó viết: Phía đông trấn có một tửu lâu làm món vịt quay rất ngon, ngươi có thể đến đó nếm thử.

Mở đầu không có tên người nhận, kết thúc không có tên người gửi, nhưng Tiêu Nhân lại cười đến vô cùng xán lạn.

"Đây là cái gì?" Mạc Vũ Hân vẫn còn đang trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy Tiêu Nhân lấy một tờ giấy ra từ trong ống trúc, hắn thật sự có chút không dám tin.

"Người khác truyền tin cho ta." Tiêu Nhân đắc ý quơ quơ tờ giấy trong tay. Hắn không thể tùy tiện đưa cho Mạc Vũ Hân xem.
"Nó vậy mà còn có thể truyền tin?!" Mạc Vũ Hân lúc này mới chịu tin tưởng thứ con cú mèo này vừa đưa tới chính là một bức thư.

Tiêu Nhân và Mạc Vũ Hân dừng chân nghị lại ở một khách điếm, ở trong phòng, ở mặt trái của tờ giấy Vũ Văn Quyết gửi, Tiêu Nhân dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết đáp lại: Đã đến nghỉ chân ở khách điếm Phúc Lai, phòng chữ thiên số 7.

Sau đó cuốn tốt tờ giấy đã viết lại, nhét vào ống trúc nhỏ trên chân Mao Đoàn.

"Mao Đoàn, ngươi ở lại ăn cơm hay đi luôn?" Tiêu Nhân thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người giám hộ, ân cần hỏi.

Mao Đoàn không kiên nhẫn bỏ qua tay, vỗ vỗ cánh từ cửa sổ bay ra ngoài.

Ba ba cho nó ăn cơm từ trước tới nay cũng chỉ toàn là thịt chim nướng các loại mà thôi! Sao có thể ăn ngon bằng món cá tươi mới mẻ được chứ!!
Cá nhỏ cá nhỏ ơi! Ta tới đây!!

Mao Đoàn nóng lòng bay về chỗ Vũ Văn Quyết.

Từ trước đến giờ vẫn luôn sinh sống trong sơn cốc, Mao Đoàn vẫn chưa từng được ăn qua loại thức ăn nào mới lạ như vậy, thế nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn không đến một ngày, tiểu khuê nữ nhà Tiêu Nhân đã bị Vũ Văn Quyết dùng đồ ăn mua chuộc luôn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play