Cố Phong ngồi bên cạnh thấy hành động này của y, trong lòng hắn bỗng nhiên lo lắng nhỏ giọng hỏi:"Sư tôn, người sao thế?", Nguyên Quân Bạch buông tay xuống mỉm cười nói:"Ta không sao."

Mọi người bị nụ cười của y mê hoặc, Cố Phong lạnh lẽo ngay lập tức nhìn bọn họ, mọi người trong điện nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.

Lúc này một thiếu niên đi đến chỗ y, ôm quyền nói:"Ngài là phong chủ của Dương Mặc?", Nguyên Quân Bạch nhìn thiếu niên gật đầu nói:"Đúng vậy là ta, không biết các hạ là ai?"

Thiếu niên ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng, đôi mắt đen láy nhìn y khiến y có chút thân thuộc, tướng mạo của người này không thể nói là quá đẹp, hắn cười nói:"Tại hạ là Hoàn Dạ Nguyệt là chưởng môn của Khinh Lâm."

Nguyên Quân Bạch gật đầu cười nói:"Thì ra là Hoàn chưởng môn, đây là lần đầu tiên ta gặp ngài nên mong ngài lượng thứ.", y nói xong nhìn Hoàn Dạ Nguyệt từ trên xuống, trong lòng y có chút nghi hoặc, tại sao người này lại thân thuộc đến như vậy!


Hoàn Dạ Nguyệt ngồi xuống bàn trống bên cạnh y cung kính:"Nếu ngài không phiền ta có thể ngồi bên cạnh ngài được không?"

Nguyên Quân Bạch gật đầu cười nói:"Ngài cứ tự nhiên.", Cố Phong ngồi bên cạnh y nhìn Hoàn Dạ Nguyệt rồi nhìn Nguyên Quân Bạch, trong lòng hắn có chút khó chịu, người bên cạnh sư tôn rốt cuộc là ai? Hắn sao có thể khiến cho sư tôn cười được?

Nguyên Quân Bạch nhìn Hoàn Dạ Nguyệt một lúc mới dời tầm nhìn sang chỗ khác, Vũ Học xuất hiện bất thình khiến Nguyên Quân Bạch chút bất ngờ, đôi mày lại một lần nữa nhíu lại lạnh lẽo nhìn hắn. Vũ Học cảm nhận được sự lạnh lẽo của y dành cho hắn, hắn xua tay cười nói:"Ngươi bớt giận chút."

Cơn tức giận trong người y lại một lần nữa dịu xuống, Vũ Học nhìn sang Cố Phong rồi nhìn y nở nụ cười quái dị nói:"Ngươi cho hắn đi hay hắn đòi đi vậy?"


Nguyên Quân Bạch cầm ly rượu đã rót sẵn lên uống nói:"Hắn đòi đi.", Vũ Học phì cười, nụ cười ấy dần dần biến mất khi hắn nhìn sang Hoàn Dạ Nguyệt, đôi mắt của hắn nhìn Hoàn Dạ Nguyệt có chút nghi hoặc, Nguyên Quân Bạch thấy sắc mặt hắn có chút biến hỏi:"Ngươi sao vậy?"

Vũ Học thu lại ánh mắt, hắn xua tay nói:"Không có gì.", hắn nói xong liền đi đến phía sau Hoàn Dạ Nguyệt ngồi, ánh mắt vẫn nhìn Hoàn Dạ Nguyệt thầm gọi hệ thống.

Màn hình xanh lở lưng trước mặt hắn, hắn nói nhỏ một câu, hệ thống liền biến mất. Một lúc sau, hệ thống xuất hiện trở lại và mang theo một thông tin khiến cho Vũ Học rất bất ngờ. Vũ Học bất ngờ nhìn màn hình đang lơ lửng rồi nhìn Nguyên Quân Bạch.

Có nên nói cho y biết không? Nếu không nói y nhất định sẽ bầm mình ra, Vũ Học nghĩ đến đây liền rùng mình, hắn tưởng tượng cảnh khuôn mặt thanh lãnh của Nguyên Quân Bạch nổi giận, tay cầm kiếm đuổi gϊếŧ hắn, tưởng tượng thôi cũng cảm thấy ớn người rồi.


Vũ Học vỗ nhẹ vào mặt mình để trấn an, không được nghĩ linh tinh. Hắn thở dài mở hệ thống nhắn vài câu rồi thu hồi hệ thống, hắn chống cằm nhìn hai người ngồi trước mặt mà thở dài.

Nguyên Quân Bạch đang uống rượu thì hệ thống xuất hiện, màn hình xanh lơ lửng xuất hiện một dòng tin nhắn.

[Ta có chuyện muốn nói với ngươi.]

Nguyên Quân Bạch nhíu mày, y quay người nhìn Vũ Học đang chống cằm nhìn y, hắn gật đầu. Nguyên Quân Bạch nhìn hắn một lát rồi quay lên. Y nhìn xung quanh nghĩ bụng: Chắc buổi tiệc chưa bắt đầu đâu.

Y mở hệ thống, thấy không ai chú ý mình liền nhanh tay nhắn một dòng tin nhắn, chưa đầy hai giây đã xuất hiện câu trả lời.

[Ngươi nhớ dẫn Hoàn chưởng môn đi theo.]

Nguyên Quân Bạch khó hiểu, có chuyện gì mà liên quan đến Hoàn Dạ Nguyệt, y nhìn sang Hoàn Dạ Nguyệt, người nọ vẫn ngồi yên, một hành động cũng chả có, khuôn mặt chẳng lộ cảm xúc, y nhỏ giọng gọi hắn:"Hoàn chưởng môn."
Hoàn Dạ Nguyệt nghe thấy người bên cạnh gọi mình, khuôn mặt tuấn tú ấy nhanh chóng lộ ra nụ cười, hắn quay sang nhìn y cười hỏi:"Có chuyện gì sao, tiên quân?"

Nguyên Quân Bạch nghe người này gọi mình là "tiên quân" có chút khó chịu, y gật đầu nhỏ giọng nói:"Ta có chuyện muốn nói với ngài, nếu được chúng ta đến chỗ khác nói, nói ở đây không tiện lắm.", Hoàn Dạ Nguyệt gật đầu nói "được" một tiếng, hai người họ âm thầm rời khỏi bữa tiệc.

Cố Phong muốn đi theo thì bị y ngăn cản, trước khi đi y còn đe dọa hắn, y nói:"Nếu ngươi đi theo, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.", Cố Phong ngoan ngoãn nghe lời y ngồi im một chỗ.

Nguyên Quân Bạch và Hoàn Dạ Nguyệt đi bộ đến khu rừng cách điện khoảng một dặm, đi đến gần thì thấy bóng dáng của Vũ Học dưới ánh chiều tà, y cùng Hoàn Dạ Nguyệt đi đến trước mặt hắn, y cau mày hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Vũ Học nhìn y rồi nhìn sang Hoàn Dạ Nguyệt, hắn cười rồi gọi hệ thống ra, Nguyên Quân Bạch nghi hoặc nhìn hắn, đợi đến khi y phát giác thì khung cảnh xung quanh biến đổi thành một không gian trắng tinh, y nhìn xung quanh rồi nhìn Vũ Học hỏi:"Chuyện này là sao?"

Vũ Học cười nói:"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi rất nhớ cha của ngươi?", Nguyên Quân Bạch nhẹ gật đầu, người cha này là người mà y yêu thương nhất cũng là người mà y coi là người thân duy nhất nhưng y lại không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Vũ Học gật đầu nhìn sang Hoàn Dạ Nguyệt nói:"Chú nghe rõ rồi chứ, y rất nhớ chú, chú Nguyên Vu Hàn.", Nguyên Quân Bạch giật mình khi Vũ Học nhắc đến tên của cha y, y quay người nhìn sang Hoàn Dạ Nguyệt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt.

Có thật là cha không?
**Lời tác giả**

Đã có kết quả, để xem lần này là ai đoán trúng đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play