Đại hội thu đồ đệ tiến vào thời khắc mấu chốt nhất, lúc này chính là thời khắc mỗi người của Thanh Phong môn chọn lựa đồ đệ, giờ phút này y lại chẳng muốn thu thêm đồ đệ. Có một tên nghiệp đồ Cố Phong này đã khiến y đủ phiền não rồi.

Ngồi mấy canh giờ, y sắp chán đến nơi. Trịnh Phong Điền thấy y ngồi im không chọn đồ đệ liền cất tiếng nói:"Sao ngươi không tuyển thêm một đồ đệ đi cũng là cho Cố Phong một vị sư đệ/muội."

Nguyên Quân Bạch nghe xong nhìn sang tên nghiệp đồ bên cạnh lạnh giọng hỏi:"Ngươi có muốn có thêm sư đệ hay sư muội không?", Cố Phong phì cười với giọng điệu này của y, hắn chỉ nói một câu "tùy người", kỳ thực hắn chẳng quan tâm có thêm sư đệ hay sư muội gì đó.

Nguyên Quân Bạch tay chống lên tay ghế, đầu tựa lên lười biếng nói:"Người tiếp theo sẽ là đồ đệ của ta.", người phía dưới vừa được trưởng lão chọn thì lại vừa hay người tiếp theo lại là nữ chính - Huyền Ngân. Nhan sắc của nàng phải nói là khuynh thành, thêm hồng y càng tôn lên nhan sắc ấy. Nàng vừa đưa tay chạm vào quả cầu trước mặt, quả cầu phát ra ánh sáng màu xanh lam rất mạnh.


Các trưởng lão muốn nàng làm đệ tử dưới tòa mình, bọn họ đang muốn cất tiếng dành nàng thì Trịnh Phong Điền nhanh hơn bọn họ cất tiếng trước:"Ngươi sau này là đệ tử dưới tòa phong chủ Dương Mặc."

Mọi người sửng sốt, bọn Mạc Tu Diệp chẳng ngạc nhiên gì, cuộc nói chuyện của Trịnh Phong Điền và Nguyên Quân Bạch, bọn họ đều nghe rõ. Những người ở dưới ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nguyên Quân Bạch, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh vẫn không lộ ra cảm xúc.

Ánh mắt thanh lãnh vô tâm nhìn cô nương ở dưới của Nguyên Quân Bạch, Huyền Ngân ôm quyền rồi đi sang một bên. Người tiếp theo là Di Thanh - nam chính, hắn so với Cố Phong tuấn tú không kém, gương mặt càng tuấn tú suất khí, ánh mắt dưới mày kiếm càng có sự thâm thúy và chững chạc.

Lúc này đột nhiên Nguyên Quân Bạch đứng dậy, Trịnh Phong Điền nhìn sang y hỏi:"Ngươi đi đâu vậy?"


Nguyên Quân Bạch chỉ vứt một câu rồi bỏ về, y nói:"Ta trở về Dương Mặc.", Cố Phong muốn đi theo thì bị y bắt ở lại nói rằng:"Đợi đại hội kết thúc liền dẫn sư muội của ngươi về Dương Mặc."

Nguyên Quân Bạch nhanh chóng về Dương Mặc vừa hay gặp Hạ Thanh, Hạ Thanh ngay lập tức ôm quyền cúi người xuống, Nguyên Quân Bạch vỗ vai hắn đang tính về thư phòng thì Hạ Thanh cất tiếng khiến y ngừng bước, hắn nói:"Chủ nhân, ta có chuyện muốn nói. Huynh đệ ta muốn về Ma giới."

Nguyên Quân Bạch cũng chẳng bất ngờ, y sớm biết sẽ có ngày huynh đệ bọn họ sẽ rời khỏi nơi này. Hạ Thanh thấy y không đáp lại, hắn gọi y:"Chủ nhân?", Nguyên Quân Bạch quay người lại đỡ hắn, ánh mắt xuất hiện tia lo lắng và bất đắc dĩ nói:"Được, chừng nào các ngươi đi?"

Hạ Thanh nhìn thấy tia lo lắng trong ánh mắt y nói:"Ngay bây giờ, trong thời gian qua bọn ta rất biết ơn người đã cho huynh đệ bọn ta nơi ấm cúng, huynh đệ bọn ta vốn coi nơi này là nhà nhưng bọn ta còn có chuyện phải làm."


Nguyên Quân Bạch xoa đầu thiếu niên trước mặt, từ lâu y vốn đã coi huynh đệ bọn họ là đệ tử của mình, y bất đắc dĩ gật đầu nói:"Được, Dương Mặc vẫn sẽ đợi các ngươi trở về, sau này gọi ta là sư tôn. Huynh đệ các ngươi từng nay về sau là đệ tử của ta."

Hạ Thanh nhanh chóng gọi y một tiếng "sư tôn", Nguyên Quân Bạch gật đầu, y đưa cho hắn vài thư truyền tin nói:"Bởi vì ngươi đi quá nhanh, ta chẳng thể chuẩn bị gì cho các ngươi. Nếu gặp nguy hiểm thì truyền tin cho ta."

Hạ Thanh hai tay nhận lấy rồi quay người rời đi, đúng lúc Cố Phong cùng Huyền Ngân trở về, hắn đi đến trước mặt y, hắn ngay lập tức thấy tia lo lắng trong mắt y liền hỏi:"Sư tôn, người sao vậy?"

Nguyên Quân Bạch nhìn hắn nói:"Hai sư đệ của ngươi rời đi.", Cố Phong cũng chẳng hỏi nhiều, hắn biết hai sư đệ kia của mình chính là hai con bạch cẩu kia. Hắn thầm vui mừng, càng tốt. Trong lòng vui mừng nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ buồn bã.
Nguyên Quân Bạch nhìn sang Huyền Ngân bằng ánh mắt lạnh băng, y nói:"Sau này, ngươi sẽ ở Dương Mặc, là đồ đệ dưới tòa ta có phải nên gọi ta một tiếng "sư tôn" chăng."

Huyền Ngân cảm nhận thấy sự lạnh lẽo và sát khí từ y, trong lòng nàng tràn đầy lo lắng gọi y một tiếng "sư tôn", Cố Phong có chút phì cười, người có cần phải làm vậy không?

Nguyên Quân Bạch bảo tiểu đồng dẫn nàng đến căn phòng còn trống trong Dương Mặc, hai sư đồ bọn họ ngay lập tức đi tiễn huynh đệ Hạ Thanh. Nguyên Quân Bạch xoa đầu Hạ Tử nói:"Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời ca ca của ngươi đấy."

Hạ Tử chậm rãi gật đầu, cậu thật sự chẳng muốn rời đi chút nào nhưng không rời đi thì sẽ không còn cơ hội. Huynh đệ Hạ Thanh tạm biệt sư đồ Nguyên Quân Bạch rồi quay người rời đi, Nguyên Quân Bạch nhìn bóng lưng của hai người họ có chút không nỡ, có lẽ Dương Mặc sau này sẽ trở về những năm tháng cô đơn trước kia.
Cố Phong nắm lấy bàn tay y, mười ngón tay đan vào nhau, hắn nhìn y hỏi:"Sư tôn không nỡ sao?", Nguyên Quân Bạch nhẹ gật đầu, đáy mắt y xuất hiện tia không nỡ, y nói:"Đúng thật là ta không nỡ nhưng bọn họ đã quyết định thì ta cũng không cản."

Hai sư đồ bọn họ đứng nhìn một lúc rồi mới cùng nhau nắm tay trở về Dương Mặc. Trên đường về, con đường vô cùng vắng vẻ, Nguyên Quân Bạch nhân cơ hội nói:"Sau này có thêm sư muội, ngươi đừng có làm mấy chuyện động dục trước mặt nàng."

Nguyên Quân Bạch nói như vậy chỉ muốn cảnh báo với tên nghịch đồ này, y biết cơ thể hiện tại này của hắn đã mười sáu tuổi nhưng trong cơ thể đó lại chứa linh hồn hai mấy, ba mươi mấy tuổi. Y đoán chắc hắn nhất định sẽ có du͙ƈ vọиɠ với y nhưng không biết khi nào, chỉ đành mong hắn biết chừng mực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play