Tiếng bước chân nặng nề ấy cũng gần hơn, trước mặt hai người lại một bóng đen khá lớn đang di chuyển dần đần đến chỗ họ, nó di chuyển càng lúc càng gần.

Tiếng bước chân dừng lại, cùng lúc đó Nguyên Quân Bạch chết lặng nhìn nó. Đồng tử coi rụt nhìn thứ quái dị trước mặt, sao mà to thế?

Trước mặt họ là một quỷ tu mặc giáp như một tướng quân dũng mãnh trên chiến trường, đôi mắt đỏ tươi nhìn quanh bọn họ, tay cầm thanh đoản đao lớn, nhìn cũng biết thanh đoản đao này chắc chắn nặng hơn mười cân.

Nguyên Quân Bạch thấy nó chỉ có một mình liền thở phảo nghĩ bụng, chỉ có một con quỷ tu, chuyện dễ mà.

Nhưng chuyện tiếp theo khiến y nói không nên lời, Tần Dương với vẻ mặt đại biến bày ra. Phía sau con quỷ tu đó lại xuất hiện thêm bốn, năm con quỷ. Tần Dương khôi phục vẻ mặt nhìn sang y nhỏ giọng hỏi:"Tiên quân, chúng ta phải làm sao đây? Bọn chúng đông quá, chúng ta làm sao đánh lại."


Nguyên Quân Bạch cũng biết nhưng bây giờ y cũng chẳng nghĩ ra được cách gì, Nguyên Quân Bạch không cảm xúc nói:"Tùy cơ ứng biến."

Nói xong, Nguyên Quân Bạch một tay cầm kiếm xông lên đánh. Tần Dương thấy y xông lên, hắn cũng xông lên đánh. Hai người họ chia nhau ra đánh, mỗi người ba con.

Trong lúc chiến đấu, Nguyên Quân Bạch có chút không quen với khung cảnh hiện tại, một mình y chấp ba con quỷ tu hình như có chút sai nhưng cho dù như thế nào y cũng phải bảo vệ người trong trấn.

Những người trong trấn nhìn hai người chiến đấu có chút lo lắng, Bắc Cốt nhìn hai người họ đánh nhau kịch liệt không ngừng, trong lòng hắn lo lắng mong hai người họ đừng xảy ra chuyện gì. Từ Khải lấy tay bịt mắt con trai của mình lại. Bắc Hàn muốn xem hai người họ chiến đấu nhưng lại bị mẫu thân bịt mắt nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau.


Sau một canh giờ đánh nhau, sức lực của hai người họ cũng đã cạn, chợt Nguyên Quân Bạch nhớ ra một thứ. Nguyên Quân Bạch ngừng đánh, y từ từ lùi về sau, Tần Dương cũng ngừng đánh cũng lùi về sau.

Hai người họ cầm kiếm, mỗi người chĩa kiếm một bên, lưng tựa lưng. Đám quỷ tu bao vây xung quanh bọn họ, Nguyên Quân Bạch không nhìn sang Tần Dương, y nói:"Ta có cách tiêu diệt bọn chúng. Ngươi phải nghe theo sắp xếp của ta."

Tần Dương nhanh chóng đáp:"Tiên quân cứ nói.", Nguyên Quân Bạch nhìn xung quanh rồi mới nói tiếp:"Ngươi ở đây giữ chân bọn chúng trong vòng nửa nén nhang. Qua nửa nén nhang thì dụ bọn chúng xuống trấn."

Tần Dương nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của y, Nguyên Quân Bạch thu hồi kiếm nhanh chóng chạy xuống núi. Trước khi y đi có để lại câu nói:"Đều trông chờ vào ngươi hết."


Bắc Cốt thấy Nguyên Quân Bạch bỏ đi để Tần Dương ở lại một mình đánh nhau với đám quỷ, trong lòng hắn có chút oán hận, người tu tiên gì kì vậy? Bỏ người khác lại một mình, mình thì chạy trốn. Sao lại có một nam nhân như vậy chứ!

Từ Khải cũng nhìn thấy, nàng nhìn sang phu quân của mình. Vẻ mặt oán hận của Bắc Cốt khiến nàng không nhịn được phì cười nói:"Chàng yên tâm đi, tiên quân chắc chắn có cách gì đó nên mới làm vậy. Chàng đừng hiểu lầm tiên quân."

Bắc Cốt nghe xong, oán hận trong lòng cũng tiêu bớt đi vài phần, cũng mong là như vậy. Nếu không hắn sẽ đi đồn khắp Tu Chân giới này là Nguyên Quân Bạch không phải là nam nhân chính chắn mà chỉ là một ngụy quân tử.

Những người trong trận pháp tiếp tục nhìn Tần Dương một mình chiến đấu với bọn quỷ tu. Tần Dương một tay cầm trường kiếm đỡ hết chiêu này đến chiêu khác của bọn quỷ. Hắn đánh nhau với đám quỷ tu qua một nén nhang.
Thấy thời gian đã hết, Tần Dương nhanh tay đánh bay một con quỷ tu. Hắn thoát khỏi bọn chúng vừa chạy vừa hét:"Các ngươi có giỏi thì đuổi theo ta đi. Đồ quỷ tu ngu ngốc."

Đám quỷ tu bị câu nói sau của Tần Dương chọc tức, bọn chúng nhanh chóng đuổi theo sau hắn. Sau khi Tần Dương dụ bọn quỷ xuống núi, Bắc Cốt có chút ngạc nhiên. Hắn cùng Từ Khải đi theo, trước khi đi hai người họ giao đứa con trai lại cho trưởng thôn trông giúp.

Tần Dương một mình chạy thẳng về phía trước, chạy được một lúc thì hắn thấy phía xa có bóng người. Hắn chạy đến gần mới nhận ra người đó là Nguyên Quân Bạch, hắn chạy đến trước mặt y thở dốc nói:"Ta đã dụ bọn chúng đến, tiếp theo ta phải làm gì tiên quân?"

Nguyên Quân Bạch nhìn đám quỷ tu phía sau Tần Dương đang chạy đến gần chỗ bọn họ, khuôn mặt thanh lãnh không lộ ra cảm xúc cất tiếng:"Ngươi trốn trước đi, chuyện còn lại để ta lo."
Tần Dương nghe lời y, hắn nhanh chóng trốn đi để y một mình đứng đợi bọn quỷ đến. Tần Dương trốn trong một góc khá hẹp gần đó để quan sát, hắn thấy bọn quỷ chạy đến trước mặt Nguyên Quân Bạch chỉ cách y hai, ba bước chân.

Bọn quỷ nhìn y "hừ" một tiếng, bọn chúng đang muốn hỏi tên kia đâu thì thấy y triệu ra kiếm liền cắm thanh kiếm đó xuống đất. Mặt đất xuất hiện ánh sáng vàng, sau đó là một trận pháp xuất hiện nhốt bọn quỷ lại, một con quỷ cũng không thoát khỏi trận pháp. Bọn quỷ cầm đoản đao liên tiếp tấn công vào bức tường màu vàng mà trận pháp tạo ra.

Tần Dương thấy bọn quỷ bị trận pháp nhốt lại, hắn ngưỡng mộ y. Không ngờ tiên quân lại có cách hay như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play