đến buổi chiều thì hai bé đã rất nhớ mẹ rồi, bắt đầu quậy lên không chịu ăn cơm mà cứ đòi mẹ thôi
"ông...mẹ...mẹ âu òi"bé ÂN mếu máo hỏi ông nội
"hông ăn âu..mẹ đút à.. con...muốn mẹ" giọng bé AN nức nở,lắc đầu không chịu há miệng ăn muỗng cơm bà LỆ đút
"cha đi rước mẹ rồi xíu nữa mẹ về với 2 con nha"ông TUẤN nói
"ÂN muốn mẹ về à"
"ngoan nha, xíu nữa là mẹ về với con rồi, "
" hông..mẹ về liền à"
" mẹ về đi"
"rồi, không ăn nữa, bà nội dẫn 2 đứa qua nhà bạn BO chơi chịu hông" ( bé BO là cháu nội của bà chín kế bên nhà)
hai bé quẹt nước mắt nước mũi gật đầu
bà LỆ đổ cơm của hai bé cho con BÔNG GÒN với BÔNG TUYẾT ăn ( 2 con chó), đợi TUYẾT SAN về sẽ cho 2 bé ăn sau,dù sao lúc xế mỗi đứa cũng có uống một cục sữa rồi
hai bé đi theo sau bà LỆ nhưng đến cửa thì cả 2 chạy vào lại chỗ ông TUẤN lôi kéo ông đi theo
"hai con đi chơi với bà nội đi "
"ông đi nữa"
"ông đi chơi"
hai bé cứ luôn kéo muốn ông TUẤN phải đi theo, thế là hai ông bà dắt cháu đi chơi vòng vòng mấy nhà trong xóm, nhà nào có trồng bông là đều bị hai bé hái hết vì hai bé thích bông lắm, nhưng mà cũng biết lựa bông đẹp lắm, bông nào xấu thì không thèm nhìn nữa chứ đừng nói là hái, còn mở miệng chê cái này hông phải bông, bông gì mà xấu quắt nữa chứ, cũng may là nhìn cả 2 đáng yêu,con khéo ăn nói,nói là "AN thích bông đẹp", "ÂN hái bông tặng bà", mấy bà bác trong xóm ai cũng thích nên mới hái bông của người ta mà không bị la
bên này thì MINH và TUYẾT SAN đã về đến nhà nhưng không thấy ai ở nhà hết
" ủa cha mẹ với con đâu hết rồi anh"
"nãy anh đi còn ở nhà mà,chắc cha mẹ dẫn con qua bà chín chơi rồi "
TUYẾT SAN vào bếp uống nước, rồi mở mấy cái nắp nồi trên bếp xem thử, bà LỆ đã nấu cơm và làm đồ ăn xong hết rồi, chắc là vừa nấu xong vì thức ăn trong nồi vẫn còn nóng
" vợ lên tắm đi,xíu cha mẹ về rồi ăn cơm chứ con về là không tắm được đâu"
" dạ"
TUYẾT SAN lên phòng lấy quần áo đi tắm, đang đứng dưới vòi sen gội đầu thì cửa phòng tắm mở ra (vì cô chỉ đóng cửa chứ không khoá) MINH cầm theo quần áo đi vào rất tự nhiên nhiên mà treo quần áo lên giá.
TUYẾT SAN thấy MINH liền hốt hoảng vội vàng với lấy cái khăn che ngang người lại, MINH không để ý hành động của cô mà tự nhiên cởi hết quần áo trên người mình rồi quăng vào sọt đồ dơ
"anh...anh...anh làm gì vậy" TUYẾT SAN lắp bắp chỉ dám nhìn mặt MINH chứ không dám nhìn xuống
" thì anh cởi đồ, vợ không thấy hả"
" tự... tự..nhiên vô dây cởi đồ làm gì"
" vợ ngộ,không cởi đồ sao mà tắm" MINH cười nhẹ nói với giọng điệu hết sức thản nhiên "
" nhưng mà em chưa tắm xong, anh đi ra ngoài đợi đi"
" thôi tắm chung cho lẹ rồi xuống ăn cơm nữa mắc công hồi cha mẹ về phải đợi anh tắm nữa " MINH lấy một ít dầu gội và chà lên đầu mình
" anh..ra ngoài đi em tắm nhanh lắm "
" nhanh đâu không biết,15 phút rồi mà vẫn đang gội đầu còn xà bông trên tóc kìa, lại anh xả luôn cho" MINH đứng dưới vòi sen vặn cho nước xả xuống
Thấy TUYẾT SAN vẫn còn che khăn đứng đó không đám nhìn mình,anh vương tay kéo cánh tay cô lại đứng sát vào người mình để nước ướt cả 2, TUYẾT SAN bất ngờ bị MINH kéo lại,bị nước xả xuống, bọt xà bông cùng nước chảy xuống mắt thì cô liền nhắm mắt lại
" che gì hông biết nữa" MINH dựt chiếc khăn trong tay cô quăn luôn vào sọt rồi rất tự nhiên mà ôm eo cô lại để lưng cô dính sát vào ngực anh, một tay thì chà lên tóc xả sạch xà bông trên đầu cô, TUYẾT SAN muốn bỏ chạy nhưng anh ghì chặt eo cô lại dán sát vào cơ thể mình
" đứng im đi anh tắm cho nhanh " MINH chà lên khắp lưng cô
TUYẾT SAN ngại đến mức không nói được gì,tuy 2 vợ chồng thân mật rất nhiều nhưng chưa bao giờ tắm chung như vậy, chỉ dám đứng yên cho anh chà lên khắp người mình
MINH chà lên vai cô rồi lướt xuống ngực còn xoa lên bầu ngực cô nữa, anh thích thú buông eo cô và dùng cả 2 tay bao trọn hai bầu ngực cô xoa nắn,còn hôn xuông vai cô,
TUYẾT SAN cảm nhận được vật đó của MINH đâm vào mông cô
nhũ hoa bị lòng bàn tay anh chà xát đã khơi lên khoái cảm trong người, sợ anh sẽ càng làm tới nên cô nhanh chóng thoát khỏi anh lấy khăn quấn người lại
" tắm lâu dễ bệnh..anh mặc đồ vào đi"
MINH tắt vòi sen đi lại chỗ TUYẾT SAN, người anh còn ướt,nước từ trên tóc nhỏ xuống mặt
MINH không có ý định sẽ buông tha cho TUYẾT SAN nên anh áp sát để cô dựa lưng vào bồn rửa mặt,
chuẩn bị hôn cô thì tiếng gõ cửa phòng liên tục vang lên và tiếng gọi của bà LỆ và của hai bé liên tục gọi cha ơi,mẹ ơi
lúc nãy đi chơi về thì hai bé nhìn thấy xe MINH nên vui mừng lập tức đòi lên phòng
" TUYẾT SAN vui mừng vì 2 bảo bối của cô về sớm đã trở thành cứu tinh của cô,cô đẩy MINH ra rồi thẳng người dậy
" anh thay đồ nhanh đi rồi ra,thôi lát con khóc giờ"
" hơiz!, nhưng mà mình ướt sao mặc đồ được"1
" thì anh không biết lau khô hả"
MINH hất cằm vào cái khăn đang quan trên người cô
cô nhìn cái khăn mới biết thì ra đây là khăn của anh, còn khăn của cô lúc này đã ướt bị anh ném vào sọt rồi,
" anh quay lưng lại đi"
" hửm?"
" quay nhanh đi mà,con đợi ngoài cửa kìa "
" được rồi" MINH bất mãn nhưng vẫn quay lưng lại
TUYẾT SAN lau khô người rồi vắt cái khăn lên vai MINH trả cho anh,sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào và chạy ra ngoài mở cửa
MINH quay người lại thấy TUYẾT SAN đã chạy ra ngoài rồi, anh nhìn xuống nhóc con đang căng trướng của mình thầm than thở một câu
"haiz! không ai thương cha bằng con gái mà"
hai bé vừa nhìn thấy TUYẾT SAN đã mừng quýnh ôm cô
" 2 cục cưng nhớ mẹ hông nè"
" AN nhớ mẹ nhắm"
" mẹ ơi..ÂN nữa,ÂN nhớ mẹ nhắm"
".........."
".........."
"................"
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
trong bữa cơm thì hai bé cứ đeo dính lấy TUYẾT SAN mới chịu, nên bữa cơm diễn ra hơi lâu,
ông TUẤN và bà LỆ đã ăn xong trước nên bà LỆ muôn đút cơm cho hai bé để TUYẾT SAN ăn cơm nhưng hai bé cả ngày không gặp mẹ rồi nên nhõng nhẽo lắm, bây giờ ngoài mẹ ra thì 2 bé không chịu ai hết, hết cách nên ông bà đành đi lên nhà trên
hai cái ghế ngồi kéo sát vào nhau, một đứa thì ngồi trên đùi TUYẾT SAN còn một đứa ngồi ghế bên cạnh ôm dính cánh tay trái TUYẾT SAN, TUYẾT SAN đút cơm cho hai bé, trong lúc hai bé đang nhai thì cô cũng tranh thủ ăn cơm bằng một tay
" ÂN qua cha đút cơm cho nè, con ngồi vậy sao mẹ ăn được" MINH vừa nói vừa gắp đồ ăn bỏ vào chén cho TUYẾT SAN
" nhô nhô...mẹ đút ÂN" bé ÂN lắc đầu nói nô nô
không nói được nữa nên MINH đành lua nhanh hết chén cơm, rồi gắp đồ ăn đút cho TUYẾT SAN,
cảnh tượng bây giờ là TUYẾT SAN đút cơm cho 2 bé còn MINH đút cơm cho cô
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
buổi tối thì gia đình TUYẾT SAN đang trong phòng, cả 4 người đang ở trên giường
MINH nhắm mắt nằm sấp trên giường còn bé ÂN ngồi trên lưng anh, vi lúc nãy bé bé ÂN đòi cưỡi trên lưng anh nhưng mà mới bò được vài vòng thì MINH đã nằm bẹp xuống giường
" cha mệt quá à, nghỉ chơi nha ÂN"
" cha ơi.. chơi nữa, chơi nữa đi" bé ÂN ngồi nhúng trên lưng anh
" vậy cho cha nằm xíu rồi chơi ha "
TUYẾT SAN ngồi bên cạnh MINH còn bé AN ngồi đối diện cô chơi đẩy xe ô-tô với cô ( hai chiếc xe đồ chơi,dùng tay đẩy cho đầu hai chiếc cụng vào nhau hoặc đẩy chiếc này chạy đuổi theo chiếc kia)
con nít ở độ tuổi này sẽ hay tò mò về thể giới xung quanh,2 bé con của cô cũng không ngoại lệ, và một vạn câu hỏi vì sao sắp bắt đầu
đang chơi thì bé AN nhớ tới lúc chiều đi chơi bên bà chín bé có ngồi chăm chú nhìn xuống đất thấy một đàn kiến đang dọn nhà, bé liền lên tiếng hỏi TUYẾT SAN
"Mẹ,mẹ, sao AN là người, hông phải là kiến?”
TUYẾT SAN khỏi cần nghĩ, trực tiếp trả lời một cách thản nhiên: “Bởi vì nếu AN là kiến thì không thể làm con của mẹ rồi.”
bé AN lập tức nhăn mặt mếu máo: “AN làm chon của mẹ....muốn là người...hông là kiến âu.”
TUYẾT SAN toát mồ hôi, con ngoan,vốn dĩ con không phải là kiến, được chưa? Vội vàng an ủi:
“AN của mẹ đương nhiên không phải kiến rồi, AN là cục vàng của mẹ, phải luôn ở cùng mẹ!”
bé AN được an ủi nên yên tâm, lại tiếp tục hỏi:
“Vậy sao kiến hông làm chon của mẹ?”
“Bởi vì mẹ là người mà…”
“ sao mẹ là người ạ?”
“Bởi vì mẹ của mẹ là người…”
" sao mẹ của mẹ là người?”
“…...”
TUYẾT SAN có linh cảm, cứ tiếp tục hỏi như vậy, không cách nào hết nổi, chỉ có truy đến nguồn gốc của sự vật mới thôi.
bé AN thấy nửa ngày mà mẹ không trả lời, nhất thời cảm thấy hết hứng, tự mình làm động tác đang suy nghĩ
bé ÂN cũng có nhiều vấn đề thắc mắc nên hỏi TUYẾT SAN
"mẹ ơi, mẹ ơi"
" dạ, sao vậy út của mẹ" ( TUYẾT SAN và MINH hay kêu bé ÂN là út, và sẽ dạ mỗi khi hai bé kêu để hai bé học theo)
" mẹ ơi.. ông mặt trời đi âu òi mẹ" ( ông mặt trời đi đâu rồi mẹ)
TUYẾT SAN không hiểu ý bé muốn hỏi nên hỏi lại bé, bé ÂN nói
" ông mặt trời...hông phải ông mặt trời" bé ÂN ngồi trên lưng MINH chỉ tay về phía mặt trăng ngoài cửa sổ,
TUYẾT SAN đã hiểu ý bé, nhưng giải thích khoa học thì bé sẽ không hiểu nên cô suy nghĩ cách giải thích đơn giản nhất cho bé hiểu
" ÂN muốn hỏi ông mặt trời đi đâu phải hông"
" dạ"
"trời tối rồi nên ông mặt trời phải về nhà ngủ,ngày mai ÂN mới gặp được ông mặt trời,"
bé ÂN gật đầu như đã hiểu nhưng vẫn chỉ tay về phía mặt trăng ngoài của sổ
" trên đó là mặt trăng chứ không phải mặt trời đâu"
" mặt trăng hông về nhà nhủ hả mẹ" (ngủ)
" ờ.. thì mặt trăng ngủ buổi sáng rồi, buổi chiều mới mọc lên trời, còn ông mặt trời thì mọc lên buổi sáng, đến tối ông phải về nhà "
" dạ" bé ÂN gật đầu đã hiểu,
TUYẾT SAN vui mừng vì đã thoát được những câu hỏi không biết đường giải thích này của 2 bé
bé AN nãy giờ vẫn suy nghĩ không ra chuyện đàn kiến nên bé chuyển chủ đề
" mẹ ơi, mẹ ơi"
" dạ, mẹ nghe "
" sao hông thấy bà mặt trời mẹ, bà mặt trời đi âu òi mẹ"
vừa thoát khỏi con gái út thì gặp phải con gái lớn, chỉ có một ông mặt trời thôi thì lấy đâu ra bà mất trời chứ!
cô liền ngã nhào về phía MINH nằm xuống lưng anh giả xỉu để khỏi phải trả lời những câu hỏi không có câu trả lời này,
thấy mẹ nằm nhắm mắt thì bé ÂN xuống khỏi lưng cha, cả 2 lay người mẹ nhưng mẹ vẫn nằm im còn úp mặt vào lưng cha nữa
MINH nãy giờ nhắm mắt nhưng vẫn chăm chú nghe ba mẹ con nói chuyện, đến khi TUYẾT SAN nằm xuống lưng anh thì không thể nhịn cười được nữa,
anh thật khâm phục 2 bé con nhà anh sao có thể nghĩ ra những câu hỏi hay như vậy chứ, ai mà trả lời được thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành tiên tài rồi
2 bé con không gọi được mẹ nên đành chuyển đổi tượng là cha, nhưng MINH đã rút kinh nghiệm rồi nên sẽ không dại gì đi vào đường cũ của TUYẾT SAN,
vẫn câu hỏi không có đường ra này, MINH liền giả ngốc bắt chước theo những câu hỏi của hai bé
" ủa sao mà có ông mặt trời mà hông có bà mặt trời vậy ta?, vậy bà mặt trời đi đâu rồi hả AN?
" AN hông biết" bé AN ngây thơ lắc đầu
" vậy ÂN biết bà mặt trời đi đâu hông"
" ÂN hổng biết"
" chú THÀNH biết đó,chú THÀNH giỏi lắm,cái gì chú cũng biết hết, ngày mai cha chở hai đứa qua nhà chú THÀNH hỏi chú THÀNH nha"
" dạ...qua nhà chú THÀNH"
" qua hỏi chú THÀNH"
" đúng rồi,ngày mai hai đứa qua phải luôn đi theo chú THÀNH nha, muốn hỏi gì cũng được, chú THÀNH biết trả lời đó"
"dạ/dạ"
hai bé hào hứng đòi ngày mai qua nhà THÀNH, còn MINH thì nở một nụ cười đắc chí
" anh ác thiệt á , THÀNH mà giữ hai đứa này 1 tiếng thôi chắc điên luôn á " TUYẾT SAN cười nói
MINH lật người nằm ngửa lại để TUYẾT SAN nằm lên cánh tay anh, anh ôm ngang eo cô
" nó đang buồn mà, mai anh chở con qua cho con đeo dính nó để nó để nó khỏi có thời gian buồn"
"THÀNH có chuyện gì sao anh, sao hôm qua lại qua nhà rủ anh nhậu"
" anh không biết, nó chỉ rủ anh nhậu vậy thôi chứ có nói gì đâu, chắc là chuyện vợ chồng giận dỗi gì đó, hình như mẹ con NHẬT HẠ không có về nhà chú LIÊM mà ở bên nhà mẹ NHẬT HẠ luôn á "
" em thấy THÀNH thương vợ quá trời mà,lúc nào gặp hai người đó cũng tình cảm hết sao mà lại giận nhau chứ, hay để lát em nhắn tin hỏi thăm NHẬT HẠ nha"
" thôi vợ kệ tụi nó đi, nó không có xa vợ nó quá 1 ngày đâu, vợ con nó mới về bên kia hồi sáng coi chừng giờ nó qua tới bển rước rồi hổng chừng "
TUYẾT SAN nghe MINH nói vậy nên cũng không nghĩ chuyện của vợ chồng THÀNH nữa, nhưng mà tự nhiên trong đầu cô lại nghĩ ra ý muốn chọc MINH
"hơiz!...nhà mẹ NHẬT HẠ cũng ở đây nên lúc giận chồng còn ôm con về nhà mẹ được, còn nhà mẹ em ở thành phố mà tới hai đứa con lận vậy thì mỗi lần em muốn bỏ đi sao mà ôm con theo được đây"
MINH biết vợ anh cố ý nói vậy chọc anh nên anh thản nhiên mà hùa theo cô
" ờ, nhà vợ xa thiệt, nếu mà anh lên đó năn nỉ chắc cũng cả ngày mới lên tới á, vậy thôi để vợ tự đi chừng nào hết giận rồi tự về,anh khỏi mắc công lên"
" anh nói lại em nghe "TUYẾT SAN trầm giọng nói với MINH, cô cứ nghĩ là anh sẽ đen mặt rồi nói "vợ mới nói cái gì",cô không nghĩ là anh trả lời như vậy, thiệt là tức quá mà
MINH nhìn mặt TUYẾT SAN đang nhíu mày nhìn anh sao mà thấy đáng yêu quá chừng, nên anh đưa tay giữ gáy cô lại, hôn thật sâu thật mạnh một cái lên môi cô,
hai bé con đang chơi đồ chơi với nhau nghe TUYẾT SAN ưm lên một tiếng,tay cô còn đánh liên tục lên ngực MINH, nhưng MINH vẫn hôn cô không buông,
hai bé tưởng cha mẹ đang đánh nhau vì mẹ đánh cha còn cha đang cắn mẹ nên hai bé bỏ đồ chơi xuống, bé ÂN thì mếu máo ôm cha còn bé AN thì bênh mẹ hơn, bé còn giúp mẹ đánh lên tay cha mấy cái nữa,bé mếu máo nói" cha cắn mẹ..cha hư", còn bé ÂN không bênh riêng ai hết,bé thấy bé AN đánh cha mà mếu máo kêu " đừng đánh,đừng đánh",bé ôm cha một lát thì trèo qua người cha ôm mẹ,nhụi vào lòng mẹ
" ngoan,ngoan,mẹ thương, cha mẹ giỡn chứ cha mẹ đâu có đánh nhau đâu " TUYẾT SAN ôm con út dỗ dành
" cha mẹ giỡn mà " MINH nói với hai bé
sau một hồi giải thích thì hai bé cũng tin là cha mẹ chỉ giỡn thôi,
TUYẾT SAN nhìn hai bé đang cầm bình sữa mút, mắt đã lim dim ngủ rồi thì liền đánh lên vai MINH một cái,còn nói sao nay không được hôn cô khi có con ở đó nữa
MINH bật đèn ngủ, cả hai cùng nằm xuống,bàn tay MINH lại tìm đến thuốc ngủ là ngực cô,anh cho tay vào áo tìm đến nơi đầy đặn của cô xoa nắn rồi bóp đủ kiểu mới có thể ngủ được,
tối nào anh cũng phải sờ ngực cô như vậy, nhưng mà bình thường chỉ xoa xoa mấy cái rồi để yên như vậy mà ngủ, còn hôm nay sao mà lâu ngủ vậy, nãy giờ anh nắn bóp rất mạnh,
TUYẾT SAN cảm nhận được MINH sắp ngủ rồi nhưng mà hai ngón tay vẫn còn vân vê,se se nhủ hoa cô, TUYẾT SAN cố gắng kìm chế không để cô họng phát ra tiếng để cho anh ngủ
chứ cô biết chỉ cần cô rên một tiếng nhỏ thôi là anh làm tới liền,
5 phút sau thì MINH cũng ngủ say nhưng tay vẫn đang bao trọn bầu ngực TUYẾT SAN,cô nhẹ nhàng rất cẩn thận mà nhấc tay anh ra khỏi ngực mình rồi kéo áo xuống,
nhủ hoa cô vẫn còn đang dựng đứng và căng cứng, còn có chút ửng đỏ nữa chứ,
thiệt là hết nói nổi, đêm nào anh cũng vậy hết, TUYẾT SAN chắc chắn là MINH nghiện ngực cô luôn rồi, nếu tối ngủ mà không làm như vậy chắc là anh thức trắng nguyên đêm thật, nhất định phải nghỉ cách để bỏ tật xấu này của anh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT