Edit: Shpdarn

- 2016-

Đầu năm 2016, công tác phát triển khu nghỉ dưỡng ven sông Đàm đã tiến hành được một nửa, Hoắc thị đầu tư vào đó một khoản tiền lớn, yêu cầu trong vòng một năm phải hoàn thiện xây dựng khu nghỉ dưỡng.  

Hoắc Cận Thành dặn dò để riêng ra một căn trong khu biệt thự, rồi mời chuyên gia đến thiết kế và xây dựng.

Trong sân trồng hoa anh đào, lắp đặt cửa kính sát đất, chỉ cần đứng ở cửa là có thể ngắm hoa anh đào, còn thấy được cả hồ nước.

“Lúc nhỏ em luôn nghĩ hoa anh đào ở Nhật Bản rất đẹp, nghe nói hoa anh đào ở sông Đàm cũng đẹp lắm, chúng ta đi xem được không?”

“Em còn tưởng tượng nếu trước sân trồng một cây anh đào, hoặc được sống giữa một rừng anh đào, mình sẽ giống như công chúa vậy!”

“Nếu có hồ nước nữa thì tốt, lúc nhàn rỗi có thể tựa vào cửa ngắm hoa nở rồi tàn, ngắm hồ nước sóng gợn lăn tăn, cứ phải gọi là mĩ mãn!”

Lúc đang thị sát công trình bên sông Đàm, Hoắc Cận Thành nhận được cuộc gọi của người nhà, cậu em họ Hoắc Cận Lãng ra nước ngoài mấy năm nay đã trở về, còn dẫn theo vị hôn thê.

Gặp được vị hôn thê của em họ ở nhà cũ, gương mặt ấy hoàn toàn khớp với người đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh. 

Cô thật nhỏ mọn, ra đi mà không hề báo trước, không có lấy một lời từ biệt, dù cho nhớ nhung thế nào cũng chỉ là nỗi tra tấn lặp đi lặp lại trong giấc mộng của anh.

Advertisements



REPORT THIS AD

Đến một tấm ảnh của cô anh cũng không có, chỉ có thể dựa vào ký ức mà nhớ thương.

Khi cô đến, trăm đóa hoa hạ nở rộ rực rỡ, sức sống tràn trề mãnh liệt, như một ngọn lửa thiêu đốt trái tim anh.

Khi cô đi, lá thu lụi tàn, tan biến không một dấu vết.

Hiện giờ, nàng đứng ở một nam nhân khác bên người, xảo tiếu thiến hề.

Hai năm không gặp, cô không còn là cô gái vô tư cười đùa, lúc thấy anh lại liều lĩnh chạy đến lao vào lòng anh, cười như một đứa ngốc.

Cô pha nước trà đậm đà vừa ý ông cụ Hoắc, khéo léo lựa chọn áo quần trang sức cho thím Hai, lại dạy cô em chồng kỹ thuật vẽ tranh.

Đến cả Tống phu nhân cũng khen ngợi: Cận Lãng tìm được cô vợ tốt.

Sau đó bà kéo anh lại giảng đạo, mấy tháng trước anh đã hủy bỏ hôn ước, hoàn toàn chấm dứt qua lại với cô thiên kim thế gia đến mặt cũng không nhớ rõ kia.

Cô giành được sự yêu quý của già trẻ lớn bé nhà họ Hoắc, em họ anh lại nhìn cô với ánh mắt tha thiết nồng nàn. 

Cô là cả thế giới của anh, mà anh lại trở thành kẻ ngoài cuộc.

Hoắc Cận Thành chưa bao giờ biết kỹ thuật diễn của Ôn Lạc thì ra lại xuất thần như thế, đối mặt với anh mà thái độ không chút bất thường, cứ như họ chỉ là hai người xa lạ mới lần đầu gặp gỡ. 

Rõ ràng là họ đã thân mật như thế.

Rõ ràng là cô từng thích anh đến thế.

Rõ ràng là đến giờ anh vẫn như người uống rượu độc giải khát mà nhớ nhung cô suốt hai năm.  

Hai tháng đó, cô ở lại nhà cũ nhà họ Hoắc không rời nửa bước, không cho anh bất cứ cơ hội tiếp cận nào.

Anh là người rất biết kiên nhẫn, nhưng đối với cô, lí trí đã bị cảm giác mất rồi lại có được ấy che mờ.

Ở nhà cũ, anh ép sát cô thu hẹp khoảng cách giữa hai người, lần đầu tiên dùng giọng điệu hưng tợn chất vấn: “Em đang dùng cách này để trả thù anh à?”

Không gả được cho anh trai, lại lùi một bước gả cho em trai, cuối cùng chỉ cần gả vào nhà họ Hoắc là được.

Cô cười dịu dàng trang nhã: “Anh cả, hoang tưởng là bệnh, đi chữa đi.”

Hoắc Cận Thành sắp bị Ôn Lạc ép điên rồi.

Chưa bao giờ anh tưởng được sức chịu đựng của mình lại có thế thấp đến thế. Anh không thể chịu được khi thấy cô đứng bên Hoắc Cận Lãng, không thể chịu được thái độ coi cô như nàng dâu tương lại của chú thím Hai, không thể chịu được khi Hoắc Xu Họa gọi cô là chị dâu, không thể chịu được khi cả nhà họ Hoắc đều cio cô như người của Hoắc Cận Lãng.

Càng không thể chịu được là: Cô và Hoắc Cận Lãng thân mật đến nỗi người khác không thể xen vào. 

Anh… Thích cô đến thế.

Anh âm thầm nhẫn nhịn, trước mặt người khác thì vờ như bình tĩnh, nhưng trước mặt một người đàn ông đã toàn tâm đắm chìm thì lại quá mức rõ ràng. 

Người thấy rõ tất cả đầu tiên, cũng là duy nhất, chính là Hoắc Cận Lãng.

Hoắc Cận Lãng thích Ôn Lạc, thích nụ cười nhàn nhạt của cô, thích khí chất dịu dàng của cô, thích cô có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh.

Bất ngờ là trong một giây phút đó, anh ta hoàn toàn không có biểu cảm buồn bã vì bị phản bội, chỉ có vẻ bi thương tột cùng.

“Tại sao lại là anh ấy?”

“Anh cứ tưởng rằng, dù không phải là anh thì cũng không phải là bất kỳ ai khác trên đời này.”

“Ôn Lạc, ra ràng là em không hiểu tình yêu.”

Không ai hiểu tình yêu hơn cô, chỉ là anh chưa từng nhìn thấy cô khi yêu một người mà thôi. 

Khi Hoắc Cận Lãng gặp cô, gió xuân ấm áp, giếng cổ không gợn sóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play