Doãn Ái tỉnh dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán nhỏ trắng noãn. Cô đưa tay lau đi, cảm thấy cả người vừa mệt vừa đói, nguyên cả tối qua cô chưa ăn gì.
Khuôn mặt nhợt nhạt nhìn ra bên ngoài, trời đã xế chiều. Phòng bệnh vắng vẻ không một bóng người, trong lòng cô bỗng trùng xuống.
Doãn Ái nhớ ra, hôm qua Lục Tiêu Ngạn tóm cô đến bệnh viện.
Sở Miên và Sở Mục Dương vẫn ở trên đồn cảnh sát, vậy hai đứa trẻ ở nhà phải làm sao. Doãn Ái lục tìm điện thoại, cô hơi khựng lại.
Cô lại gõ gõ vào tủ đầu giường bệnh, sau đó lại đưa tay sờ lên tai.
Không có máy trợ thính.
Doãn Ái sững sờ, đáy lòng dâng lên cảm xúc vui sướng. Cô hơi mở miệng, mấp máy môi, thâm âm từ cổ họng phát ra: “ A..”
Đáy mắt lan tràn hạnh phúc, cô nghe thấy rồi, thực sự nghe thấy rồi. Khóe môi cô câu lên, mắt cong như trăng rằm, rạng rỡ như nắng mặt trời. Cửa mở ra, Doãn Ái quay sang nhìn, Bạch Nhạc bổ nhào ôm lấy cô, khóe mắt hồng hồng.
“ Doãn Ái, nghe cậu vào viện làm mình sợ quá… Cậu quyết định về Tam Châu rồi sao?”
Bạch Nhạc thấy Doãn Ái không sao thì thở phào, nghe điện thoại của Phó Nhậm gọi đến, Bạch Nhạc chạy thẳng đến bệnh viện.
“ Có nghe thấy gì chưa?” Bạch Nhạc nói to vào tai cô.
Doãn Ái cảm thấy sắp nổ luôn rồi, chặn miệng cô bạn lại: “ Nghe được rồi này, chỉ là ở xa thì hơi nhỏ một chút.”
Tử Tiêu mở cửa phòng, rút kim truyền một tay của Doãn Ái sang một bên, khám lại tổng quát cho cô. Anh nhìn một lượt: “ Cô có thấy đau tai không?”
Doãn Ái đáp: “ Lúc mới tỉnh thấy hơi nhức, vừa nãy tiếng ồn lớn nên hơi đau một chút.”
Tử Tiêu nhìn xung quanh, chỗ này là phòng bệnh tư nhân, cả tầng chỉ có 5 phòng, mỗi phòng rộng rãi cách nhau một khoảng thang máy, tiếng ồn xuất hiện ở đâu ra chứ.
“ Có gì bấm vào nút này, nghỉ ngơi đầy đủ liền có thể xuất viện.”
Doãn Ái gật đầu cảm ơn, Bạch Nhạc ở lại chơi đến tối, khi Phó Nhậm đến đón mới ra về. Phó Nhậm lịch sự hỏi thăm cô, sau đó tay trong tay với vợ ra về.
Hai người họ rời đi, Doãn Ái một chân bước xuống giường, muốn xuống dưới tầng kiếm thứ gì ăn. Cô ngó qua cửa sổ, quán cháo bên cạnh tấp nập người xếp hàng, khói trắng bay lên nghi ngút.
Cô có thể tưởng tượng ra hương vị cháo trai thơm ngon như nào.
Lục Tiêu Ngạn từ Bác Á trở về, quần áo vest chưa kịp thay ra đã vội vàng đến bệnh viện. Tử Tiêu nói với anh Doãn Ái đã nghe được rồi, trong lòng hồi hộp chạy tới.
Doãn Ái vừa định mở cửa đã bị hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao quanh, trong chốc lát Lục Tiêu Ngạn đã đứng trước mặt cô, mái tóc hơi rối, anh thở gấp.
Lần đầu tiên cô thấy Lục Tiêu Ngạn trong bộ dạng này.
Anh hướng đến cô: “ Tiểu Ái, em nghe được rồi đúng không?”
Trái ngược với sự mong chờ của anh, Doãn Ái chỉ lạnh nhạt: “ Anh hỏi Tử Tiêu một câu là rõ, vấn đề của tôi không phải anh nắm rất kĩ sao?”
Hai người đối diện nhau, tình cảnh có chút phức tạp.
“ Điện thoại của tôi đâu?” Lục Tiêu Ngạn cao hơn cô một cái đầu, cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo đầy xa lạ.
Thần sắc Lục Tiêu Ngạn ảm đạm, tia mong chờ trong mắt bị dập tắt: “ Em muốn gọi cho ai?”
“ Lục Tiêu Ngạn, đừng kiểm soát tôi.” Cô gằn giọng, trong thâm tâm vẫn không cam chịu ở bên anh.
“ Đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh, chuyện nhà họ Sở anh có thể bỏ qua, riêng Sở Mục Dương thì không?”
Doãn Ái không muốn tranh cãi thêm nữa, trong lòng bức bối khó chịu. Chuyện của Sở Mục Dương không phải cô quá bao dung mà bỏ qua cho anh, nhưng thời điểm Doãn Ái khó khăn nhất là ai giúp cô vượt qua, cả đời này cô cũng không quên.
“ Không phải tôi đã theo anh về rồi sao? Anh chỉ biết dùng quyền lực chèn ép người khác, cũng đừng nói như mình cao thượng vậy. Trong lúc tôi suy sụp nhất anh ở cạnh sao, khi tôi vượt qua rồi anh liền đưa tay ra.” Cô nói một hơi rất nhiều, khuôn mặt cũng đỏ ửng.
“ Xin hỏi lần này Lục thiếu muốn bao nuôi đến khi nào?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Tiêu Ngạn ánh mắt lạnh như băng nhìn Doãn Ái. Khoảng thời gian hạnh phúc của bọn họ trước đây cô đều không đáng nhớ, duy chỉ kí ức đau buồn lại cắm sâu vào xương tủy.
Trong mắt Doãn Ái, Lục Tiêu Ngạn không có gì thay đổi, dồn người khác vào đường cùng rồi đưa tay ra, chưa từng cho họ quyền lựa chọn.
Còn cô, chỉ có cách thỏa hiệp.
Nếu anh muốn chơi, vậy chơi đi, cô không còn sức phản kháng rồi, chạy một vòng vẫn bị bắt lại.
“ Đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.”
“ Tôi muốn đi ngủ. Anh về đi.” Doãn Ái không còn tâm trạng ăn uống, cô xoay người nằm lên giường.
Lục Tiêu Ngạn nhìn bóng lưng cô độc của cô, từng nghe hàng xóm nói hai người họ rất đẹp đôi, còn thường xuyên lui lại, giao tình không tệ.
Trong lòng anh đột nhiên sợ hãi không rõ, nếu Doãn Ái yêu Sở Mục Dương thì phải làm sao?
……..
Thời gian ở lại bệnh viện không lâu, Doãn Ái lại quay trở về Lục Bảo Kính. Lữ Nha không nhìn thấy cô trong một thời gian dài, tinh thần phấn khởi, bày cả một bàn ăn thịnh soạn.
“ Lục phu nhân, chị về rồi.” Lữ Nha thuận miệng.
“ Chúng tôi ly hôn rồi.” Doãn Ái thẳng thắn.
Lời này không chỉ nhắc nhở Lữ Nha mà còn nhắc nhở Lục Tiêu Ngạn đứng bên cạnh. Lữ Nha khó xử nhìn Doãn Ái, sau nửa năm không gặp, không phải gương vỡ lại lành, tất cả chỉ có sự lạnh nhạt.
Doãn Ái không muốn ở đây, là Lục Tiêu Ngạn ép buộc cô.
Trên người không có lấy một đồ dùng cá nhân, Doãn Ái nhìn lên tầng hai, chần chừ không muốn bước.
Lữ Nha nhanh nhảu: “ Chị Ái, em đã dọn lại phòng ngủ chính, quần áo cũng được chuyển lên rồi.”
Doãn Ái gật đầu. Lục Tiêu Ngạn lên trước cô, anh dựa vào ban công hút thuốc, vốn muốn nói anh đã chuẩn bị tất cả y như trước đây, nhưng thấy sự thờ ơ của cô, một lời cũng không thốt ra được.
Trong tủ có trang sức, nhìn rất quen mắt. Vậy là Lục Tiêu Ngạn đã bắt được bọn trộm đêm đó.
Cô lấy quần áo vào nhà tắm, dứt khoát không nhìn qua anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT