Từ khi Lục Tiêu Ngạn đến tận nhà cô, trong lòng Doãn Ái lúc nào cũng nơm nớp lo sợ một ngày nào đó anh ta sẽ xuống tay, mà cô chỉ như một con rối nhỏ, bị điều khiển hết lần này đến lần khác.

Sáng chủ nhật, Doãn Ái thấy Sở Miên mặc nguyên trang phục công sở trở về, vẻ mặt chán chường uể oải, dường như cả thế giới sắp sụp đổ.

“ Sở Miên, sao chị lại về giờ này?” Cô chạy lại hỏi.

Theo Doãn Ái nhớ, Sở Miên chăm chỉ tăng ca, ngày nào cũng đi làm đều đặn.

“ Chị bị đuổi việc rồi.” Cô ấy buồn bã nói.

Trước đây buôn bán có tích cóp được chút lãi, nhưng một lần vào viện của Phán Phán liền tiêu hết sạch, ăn uống cũng phải kiêng dè. Sở Chấn Vũ hiểu chuyện, cũng không vội đòi tiền mua vở, chữ cũng bé hẳn đi.

“ Sao lại thế?” Cô có chút lo lắng, chỉ thầm cầu mong không phải liên quan đến Lục Tiêu Ngạn.

“ Công ty suýt phá sản, nghe nói sáp nhập vào Bác Á, một số phòng ban không phù hợp bị sa thải.” Sở Miên mệt mỏi gõ ra một dòng, dọa Doãn Ái hoảng hốt.

Cái cớ sứt sẹo này định lừa ai chứ, Bác Á làm về bất động sản, từ khi nào có nhu cầu thu mua công ty vải nhỏ như Kiến Tân, chỉ có thể là Lục Tiêu Ngạn đứng sau, anh ta thật sự muốn dồn cô đến đường cùng sao.

Tối hôm đó, Sở Miên hớt hả chạy xuống nhà Doãn Ái, tóc ướt chưa kịp sấy, đến dép cũng chưa thay ra.

Sở Miên vội vàng, chữ cũng viết sai chính tả, lộ ý là: “ Giúp chị để ý hai đứa trẻ, chị đến đồn cảnh sát một chút.”

Thấy Sở Miên chưa thay dép, Doãn Ái lấy dép của mình đưa cho chị ấy. Cô gật đầu, cởi tạp dề rồi chuẩn bị lên tầng ba.

Trong phòng khách, Tiểu Vũ và Phán Phán đều đang làm bài tập. Thấy Doãn Ái lên, Tiểu Vũ lấy nước ra mời, còn giải thích tình hình hiện tại.

“ Chị tiểu Ái, mẹ nói cậu ở đồn cảnh sát, chắc phải tối muộn mới về. Chị cứ làm việc của mình đi, bọn em tự trông nhau được.”

Sở Chấn Vũ sinh ra trước Phán Phán 15 phút, nhưng rất ra dáng anh trai lớn, từ nấu cơm đến chăm sóc em gái, mọi thứ đều rất thành thạo.

Doãn Ái bất an: “ Cậu em sao lại phải gặp cảnh sát vậy?”

Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó viết ra một mẩu giấy: “ Em nghe lén mẹ nói chuyện, hình như bị người ta vấy nước bẩn.”

Nói xong liền vo mẩu giấy lại rồi ném vào thùng rác. Doãn Ái nhớ đến lời Lục Tiêu Ngạn, vừa tức giận vừa bất lực, dặn dò kĩ lưỡng hai đứa trẻ rồi chạy đến đồn cảnh sát.

Đã gần 9 giờ nhưng bên trong cực kì ‘nhộn nhịp’, một đám thanh niên bị bắt lại, xuyên qua đám đông, Sở Miên đang ngồi lấy lời khai, còn bị dọa nạt lớn tiếng. Tiểu Ngũ thấy Doãn Ái, vội vàng chạy đến.

“ Chị Ái, anh Dương ở bên này.” Cậu chàng kéo Doãn Ái đến chỗ Sở Mục Dương, hình như anh bị lấy khẩu cung, ngồi đối diện là một người có chức vị khá cao.

Sở Mục Dương trừng Tiểu Ngũ: “ Cậu gọi cô ấy đến?”

Tiểu Ngũ lắc đầu chối: “ Em chỉ vừa gặp chị ấy, anh Dương, tiền bảo lãnh…”

“ Im miệng.” Chưa nói hết câu, Tiểu Ngũ đã bị Sở Mục Dương chặn họng,

Anh nhìn sang Doãn Ái, kiên nhẫn nói: “ Chỗ này phức tạp, cô mau về đi, Sở Miên ở lại là được.”

Doãn Ái bật bướng bỉnh nhất định không chịu đi: “ Tôi ra ngoài chờ anh.”

Một giây sau, các cán bộ cấp cao đều đổ dồn về cửa lớn, trên mặt vui mừng hân hoan. Doãn Ái cũng đưa mắt nhìn theo, Lục Tiêu Ngạn một thân cao ngạo bước vào, mấy cảnh sát ở đây còn nể anh vài phần.

Là tiền bạc đã cho anh quyền lực như bây giờ.

Cảnh sát trưởng giơ tay chào hỏi: “ Lục thiếu, tối muộn vậy anh còn đích thân đến sao?”

Lục Tiêu Ngạn gật đầu, anh liếc đến góc ở trong cùng, Doãn Ái quả nhiên xuất hiện cạnh Sở Mục Dương. Cũng tốt, dù sao anh cũng sẽ đưa cô về ngay trong đêm nay.

Tiểu Ngũ nắm chặt thành quyền, hung hăng hướng về Lục Tiêu Ngạn: “ Khốn nạn, anh Dương đắc tội gì với mày…”

Cú đấm chưa kịp chạm vào da, Lục Tiêu Ngạn đã đỡ được, còn đánh lại anh ta một phát chí mạng. Thứ Lục Tiêu Ngạn học nhiều nhất chính là đánh giết, từ nhỏ đến lớn nhìn xác chết mà sinh tồn.

Anh quay sang sở trưởng: “ Tôi kiện anh ta, mong ông có thể xử theo pháp luật…”

Cảnh sát trưởng cười cười gật đầu. Người có tiền muốn làm to đến cùng, người thiệt thòi nhất chỉ có Sở Mục Dương.

Doãn Ái nhìn cảnh này liền biết, Lục Tiêu Ngạn không ép cô vào đường cùng, anh ta ép chết những người xung quanh cô. Khiến Sở Miên thất nghiệp, bây giờ lại chặn đường sống của Sở Mục Dương.

Doãn Ái thật sự sắp phát điên rồi.

Ngay khi cô muốn tiến đến một bước, Sở Mục Dương nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, anh ngẩng đầu lên, khẽ gọi: “ Doãn Ái.”

“ Đừng theo anh ta.”

Lục Tiêu Ngạn nhìn đôi nam nữ vẫn chưa có ý định buông tay, cơn giận ngày càng lớn, trực tiếp cắt đứt mọi hi vọng sót lại của Doãn Ái.

Anh đi đến, nhìn Sở Mục Dương đầy căm ghét.

Hừ, giả mạo quân tử. Người như vậy, Lục Tiêu Ngạn sẽ không để Doãn Ái đến gần.

“ Doãn Ái, đến mức này rồi em vẫn chưa ngoan ngoãn quay về?”

Anh không phủ nhận, mọi thứ đều do anh sắp xếp. Nhà họ Sở chỉ còn hai người bọn họ, hai đứa trẻ anh sẽ không đụng đến.

“ Đừng ép tôi, anh dựa vào đâu mà ép tôi.” Cô bất lực kêu lên.

Giờ khắc này trong mắt toàn hận ý. Nhà họ Sở là gia đình duy nhất của cô.

Doãn Ái không tin Lục Tiêu Ngạn vì tình cảm, anh từng nói sẽ không yêu cô, mà chính anh cũng dùng thời gian chứng minh lời nói của mình.

“ Dựa vào tôi là Lục Tiêu Ngạn, dựa vào việc em là người phụ nữ của tôi.”

Sở Mục Dương không xen vào ân oán giữa hai người, nhưng khi thấy Lục Tiêu Ngạn cậy quyền thế chèn ép, trong lòng cũng tức giận không kém.

Anh giữ vai Doãn Ái, kéo cô sau lưng mình: “ Đừng làm càn, anh công khai ép người ngay đồn cảnh sát là có ý gì?”

Khung cảnh này về sau chắc chắn sẽ được lưu vào sử sách, cái đồn cảnh sát hoang vu không có một vụ thụ án lại được chứng kiến màn này.

Doãn Ái quả thật tin tưởng Sở Mục Dương, cô nấp sau lưng anh.

Lục Tiêu Ngạn đáy mắt phát ra tia lạnh lùng, cười lạnh nói: “ Biết tại sao hắn bảo vệ em không? Doãn Ái, người gây tai nạn cho em chính là hắn đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play