Doãn Ái mở hộp ra, ngay sau đó liền ngẩn người. Chiếc máy trợ thính màu kem tinh xảo, nhỏ gọn lại có vẻ rất đắt tiền.

Cô có chút kích động: “ Không phải nói là tích đủ tiền tôi sẽ mua sao? Anh làm như vậy là không được.”

Doãn Ái nhét lại vào túi của Sở Mục Dương, kiên quyết không nhận lấy. Sở Mục Dương gõ vào điện thoại. Anh gõ không được nhanh, lần đầu làm những việc này, phải bỏ ra nhiều công sức.

“ Tại sao lại không được, đừng từ chối.”

Một đứng một ngồi, Doãn Ái cúi mặt xuống, Sở Mục Dương cũng phải quỳ gối để nhìn mặt cô.

“ Mục Dương, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì…anh làm như vậy…tôi rất có lỗi…”

Sở Mục Dường cười, ôn nhu xoa đầu cô. Anh gõ thêm một dòng chữ, chậm chạp mà tỉ mỉ.

“ Sao cô biết tôi kiếm tiền không dễ dàng?" Anh ngả ngớn, còn pha chút cười đùa: " Đừng lo lắng, cô giúp đỡ tôi nhiều, sau này còn làm phiền cô.”

Anh chưa từng nói kiếm tiền bằng cách nào, nhưng Doãn Ái biết nó rất nguy hiểm. Trên người Sở Mục Dương có nhiều vết thương dài, mỗi lần băng bó cho anh đều nhìn thấy, rất đau.

“ Mẹ nó, nuốt nước mắt lại ngay. Ông đây tặng quà cho cô, cô còn khóc.” Dỗ con gái, anh chưa làm bao giờ, có chút lúng túng.

Sở Mục Dương hạn chế nói tục trước mặt cô, dù Doãn Ái không nghe thấy, đây vẫn là sự tôn trọng nhất định dành cho cô.

Doãn Ái không nghe thấy, cô chỉ rấm rứt khóc. Đến người mới gặp còn có thể đối xử tốt với cô như vậy, tại sao mẹ cô không thể...

“ Đừng khóc nữa, lụt cả Lôi Phong rồi. Mau đeo thử đi.”

Sở Mục Dương đeo giúp cô, thoạt nhìn qua không có gì thay đổi, chỉ là tai có vật gì bám vào. Chiếc máy này rất hợp với nước da trắng của Doãn Ái.

“ Có nghe được giọng tôi không?” Anh nóng lòng.

Vật nhỏ bám vào tai, Doãn Ái dần cảm nhận được một chút âm thanh, thế giới tĩnh lặng của cô như có chút biến sắc, có thể nghe được tiếng ù ù của gió.

Nhưng vẫn không thể nghe được giọng người nói.

“ Mục Dương, cảm ơn anh.”

……..

Tết Nguyên Tiêu đến, Lục Tiêu Ngạn chỉ vừa đáp chuyến bay sớm nhất về Tam Châu, cả người dường như đã suy kiệt, máu muốn chảy ngược trở lại. Từ Chính báo lịch rồi cũng rời khỏi Lục Bảo Kính, bên trong vắng lặng kinh người.

Sắp đến là hôn lễ của Phó Nhậm, dù chỉ tổ chức đơn giản nhưng vẫn cần thời gian chuẩn bị khá lâu, khách mời cũng không ai xa lạ, chỉ gồm người thân và bạn bè thân thiết.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Cố Viên Long gọi điện chúc mừng năm mới.

“ Ngạn, sang Y Bảo Kính chơi đi, chúng tôi có đánh mạt chược, nhóm Tử Tiêu cũng ở đây rồi.”

Bên kia khá ồn, Lục Tiêu Ngạn cũng ừ rồi đi tắm. Nước ấm chảy quanh, chỉ là bên trong lòng vẫn trống rỗng. Trước đây bọn họ đón Tết cùng nhau, bây giờ Cố Viên Long có gia đình, mọi người cũng bỏ thói quen đấy.

Lục Tiêu Ngạn cũng từng có một gia đình.

Vì ở trung tâm thành phố lớn, mọi người đều tụ tập lại ngắm pháo hoa. Trong nhà không có người, cô quạnh lại trống vắng, tính đến thời điểm này, Doãn Ái đã rời đi nửa năm rồi.

Cô thật sự bốc hơi khỏi thành phố.

Một lúc sau Lục Tiêu Ngạn đến Y Bảo Kính, trong nhà ồn ào vui vẻ, Mặc Mặc cùng tiểu Đại đang chơi đùa, người lớn đang chơi mạt chược.

“ Đến rồi sao, mau lại đây, Tử Tiêu thua mấy trận rồi, cậu vào thay đi.”

Lộc Phàm đạp đạp Tử Tiêu ra, Lục Tiêu Ngạn cũng ngồi vào thế chỗ. Chơi được một nửa, Tử Tiêu như nhớ ra điều gì, anh đem con chó nhỏ đặt sang một bên.

Tử Tiêu kể: “ Hôm trước tôi đến bệnh viện ở ngoại ô hội chẩn, thấy vợ của cậu đấy. À không, là vợ cũ mới đúng, không phải bảo cô ta đang ở Pháp sao?”

Lục Tiêu Ngạn khựng lại, chính anh cũng không tin vào tai mình, chính anh cũng nghĩ Doãn Ái đang ở Pháp. Bệnh viện, chỉ là đi thăm người ốm thôi đúng không?

“ Đừng để ý, hai người cũng ly hôn rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Cảm giác rạo rực trong lòng này là gì, chính Lục Tiêu Ngạn cũng không giải thích được, ngay lập tức bị anh gạt sang một bên. Họ ly hôn rồi, đây không phải là chuyện anh nên lo.

Khu Nha Lộ.

Sở Miên từ Nam Kì đem hai đứa con, là sinh đôi khác trứng một nam một nữ, Sở Chấn Vũ và Sở Phán, đều đang học sơ trung.

Về đúng dịp năm mới, Sở Miên trổ tài vào bếp, khi biết tin Doãn Ái bị đâm thành ra như vậy, uất ức chửi bới một hồi vẫn không ngừng.

“ Tiểu Vũ, chuẩn bị bàn ăn đi con.” Sở Miên lớn giọng.

Cô không biết nhiều về quá khứ của Sở Miên, Sở Mục Đình cũng không biết. Nghe kể lại hai chị em họ thất lạc từ bé, Sở Mục Đình kém Sở Miên khá nhiều tuổi, năm đó do di cư mà mất tích, khi gặp lại Sở Miên đã có hai đứa trẻ này.

“ Chị Sở Miên, chị ở lại luôn đúng không?” Doãn Ái nhẹ giọng.

“ Ừ, không đi nữa, ở Nam Kì vận khí không tốt, về đây có thể ở gần Mục Dương, thằng bé sẽ không cô đơn nữa.”

Sở Miên dùng mic trên điện thoại, khi nói đến đâu, chữ hiện ra đến đấy.

Doãn Ái mỉm cười: “ Anh ấy đúng là rất mong chị đấy.”

Lần này Sở Miên không nói thêm, Sở Mục Dương cũng trở về. Phán Phán chạy lại chỗ Sở Mục Dương, giúp anh cầm theo đống đồ.

Cô bé rất hào hứng: “ Cậu mua dép cho con à? Vậy là con không phải đi của chị Doãn Ái rồi.”

Anh cười cười gật đầu, sau đó gọi vọng vào: “ Sở Miên, có cả của chị và Tiểu Vũ, mau đi vào đỡ lạnh.”

Bữa cơm gia đình không có gì nhiều, nhưng lại rất ấm cúng. Dù Doãn Ái không thể nghe được giọng mọi người, tuy nhiên, chỉ cần cảm nhận sự nhiệt thành này đã thấy rất mãn nguyện.

Sở Miên gắp cho cô một đùi gà: “ Ăn nhiều vào Tiểu Ái, nhìn em gầy lắm.”

“ Chị Tiểu Ái rất xinh đẹp, cả con và anh Chấn Vũ đều thấy thế.” Phán Phán cao giọng nói.

Sở Chấn Vũ đỏ mặt, mọi người thấy vậy đều cười ầm lên. Doãn Ái thông qua khẩu hình có thể đoán được, ngày càng thành thạo trong việc này.

Trên tivi đang chiếu tiếu phẩm, gia đình ba người trong nhà cười lên xuống. Doãn Ái đứng ngoài hành lang, xem điệu nhảy của mấy thím lớn tuổi, có chút buồn cười.

“ Cầm lấy.” Nước ấm đặt trên tay, Sở Mục Dương gõ ra: “ Cô có đi thăm mộ ông bà không?”

Doãn Ái gật đầu: “Phiền anh rồi.”

“ Không sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play