Thời gian Doãn Ái ở viện độc lai độc vãng, không một người thân cùng bạn bè. Cô sợ gọi cho Bạch Nhạc sẽ làm phiền cô ấy đi lại, từ thành phố Tam Châu ra đây cũng rất xa.

Không được làm gánh nặng của người khác, không cho phép làm gánh nặng của người khác.

Cứ như vậy Doãn Ái cũng chấp nhận thực tại, chấp nhận một thế giới yên lặng, chấp nhận rằng cô là người khiếm thính.

Đương nhiên để chấp nhận được rất khó, suốt hai tháng trời ở bệnh viện, mũi tiêm đâm vào da không ít, làm loạn cũng không ít, thử cũng rất nhiều cách, tất cả đều vô dụng.

Đến giờ ăn, y tá mang theo cơm hộp vào, còn có một cái bảng trắng viết bằng bút lông.

“ Hôm nay có thấy đỡ đau hơn không?”

Doãn Ái gật đầu, y tá cũng thả lỏng hơn. Cô điều dưỡng này chăm sóc ca bệnh của Doãn Ái từ đầu, rất tốt bụng lại nhiệt tình, cũng là người viết vài bức thư khuyên răn cô.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, cô ấy sẽ đọc một đoạn văn, sau đó Doãn Ái dựa vào khẩu hình miệng để đoán nội dung. Ban đầu cô còn trầm mặc, sau cùng vẫn phối hợp.

Doãn Ái gập sách lại, giọng nói nhỏ nhẹ: “ Chị Tô, bao giờ em xuất viện được?”

Tô Huệ ngập ngừng, sau đó nói rõ từng chữ để Doãn Ái nhận ra khẩu hình miệng của mình.

Doãn Ái nhìn cô y tá trẻ đang cố gắng nói tròn chữ, bộ dạng rất đáng yêu, cô cũng chỉ khẽ mỉm cười. Nói xong, Tô Huệ bảo cô lặp lại.

“ Một tuần nữa, chờ bác sĩ khám xong bước cuối.”

Tô Huệ cười, giơ ngón tay cái biểu thị chính xác. Khi thanh toán viện phí, trên người không có nổi một xu tiền mặt, chỉ có thẻ ngân hàng của Lục Tiêu Ngạn để quên trong túi áo, không ngờ nó lại là tiền cứu mạng cô.

Chỉ là phẫu thuật cùng điều trị mất hai tháng, số tiền mất cũng không ít.

Trở về khu Nha Lộ, bà chủ trọ ái ngại nói với Doãn Ái: “ Tiểu Ái à, chuyện là hôm con xảy ra tai nạn, nhà trọ cũng bị người ta trộm cướp, đêm hôm đó có CCTV, nhưng vẫn không thể thấy mặt hai tên cướp…”

Nói một tràng, cuối cùng liền cẩn thận xin lỗi, còn hứa sẽ cho cô thuê nhà miễn phí nửa năm, chỉ cần đừng lộ bí mật ra bên ngoài. Doãn Ái trầm mặc, quả nhiên đồ có giá trị đều biến mất, bây giờ trên người không nhiều tiền, không có việc làm, chỉ có thể thỏa hiệp.

Bà chủ giúp dọn dẹp xong liền rời đi. Doãn Ái vào trong nhà tắm, khóa chốt cửa lại, ngồi xuống đất bưng mặt khóc lớn. Cô khóc đến lạc cả giọng, uất ức nơi cổ họng vẫn còn.

Cô nhớ ông bà nội, thật sự rất nhớ, còn có người đó…

Có lẽ đã trải qua nhiều tổn thương, mọi người rất nhanh đã thấy Doãn Ái bình thường trở lại. Cô không nghe thấy gì, sẽ không biết mọi người bình luận gì về mình, cũng sẽ không nghe thấy cặp đôi ở trên ầm ĩ nữa.

Một buổi tối, Doãn Ái thấy có một bức thư lọt qua khe cửa nhà mình. Trên thư là tình hình xóm trọ, vì cô không thể nghe thấy nên bà chủ đặc biệt in ra.

Có hàng xóm mới, vậy là đôi tình nhân trên kia đã dọn đi rồi.

Cũng tối hôm đó, khi đi ra cửa hàng tiện lợi, cô gặp lại người được gọi là anh Dương kia. Sở Mục Dương đúng hút thuốc ở trên đường, mùa đông lạnh nên mặc một chiếc áo màu đen banh tô, nếu không có ánh sáng từ điếu thuốc, chắc chắn không biết anh ở đấy.

Doãn Ái đi một mình trên đường, mà phía sau có một đám người đi xe máy đùa giỡn. Nhìn thấy con mồi trước, phóng ga lên trêu ghẹo.

“ Em gái, đi lang thang nguy hiểm, có cần anh đưa em về không?”

Doãn Ái dựa vào khẩu hình, đoán được ý tứ chẳng tốt đẹp gì, cô cố tình lơ đi, trong mắt đám thanh niên lại biến thành cao ngạo. Doãn Ái vẫn đi, không biết phía sau đã chống chân chống xuống, từ từ đến chỗ cô.

“ Kiêu ngạo cái gì? Lát nữa ông đây sẽ khiến mày phải cầu xin…” Tên này tóm lấy vai cô, giật ngược lại.

“ Bỏ tôi ra.” Doãn Ái lạnh nhạt nhìn anh ta.

Tên này đã say rồi, mùi rượu nồng nặc. Bẩm sinh Doãn Ái rất ghét mùi này. Hắn không có ý định dừng lại, còn nhảy vồ lên. Phát đánh ấy không rơi vào người cô, nó dừng lại giữa không trung.

“ Anh Dương,…giờ này đang tản bộ sao…” Tên này ngập ngừng, tay cũng hạ xuống.

Doãn Ái thấy hắn ta hoảng hốt, cô nhân lúc này gỡ tay trên vai ra. Sở Mục Dương đi đến, mấy người kia nể sợ vài phần, vẫn là rút lui, sau lần này có khi cũng không dám bén mảng đến gần Doãn Ái.

Đám người kia đi, Doãn Ái quay sang nhìn người được gọi là anh Dương.

Chưa kịp để Sở Mục Dương nói gì, cô đã cúi đầu hơi thấp: “ Cảm ơn anh.”

Sở Mục Dương nói không sao, trùng hợp hơn là anh cũng đi về cùng khu nhà với Doãn Ái. Thì ra, sở Mục Dương chính là hàng xóm mới chuyển đến mà bà chủ trọ nói.

“ Này, tai cô có phải không nghe rõ không?” Sở Mục Dương trầm giọng hỏi.

Doãn Ái dựa theo khẩu hình của anh, mà Sở Mục Dương nói rất chậm, lại tròn chữ, tựa như cố để cô hiểu vậy.

Cô lắc đầu: “ Tôi hoàn toàn không nghe được gì.”

Không khí hơi nặng nề, Doãn Ái lạc quan xua tay: “ Đừng lo lắng, tôi có thể đoán khẩu hình của anh.”

Dù đôi lúc có thể đoán sai. Sở Mục Dương gật đầu, trong bóng tối không thể thấy được biểu cảm của anh, là thương hại hay đồng cảm, hay còn có ý gì khác, không ai đoán được.

Rất nhanh chóng Doãn Ái đã hòa nhập được vào cuộc sống ở đây, căn bản cũng không có việc gì nhiều, khó khăn chính là không thể đoán được nội dung khi người khác nói quá nhanh.

Sở Mục Dương thỉnh thoảng có gặp, có những lúc sẽ thấy anh bị thương, lại hay về khá muộn. Cộng thêm việc mấy dân xã hội hay đứng ở cổng khu, Doãn Ái cũng đoán được một chút về thân phận hiện tại của anh.

Gần Tết đến, trời đổ mưa tầm tã, bất kể sáng hay tối, mưa không hề dứt. Doãn Ái làm cho một công ty thiết kế nội thất, là một công ty gia đình nhỏ. Công việc của cô là phân tích và lên ý tưởng cho bản vẽ, chỉ khi có người kí hợp đồng mới làm.

Hôm nay rảnh rỗi, Doãn Ái cầm theo ô tan làm. Dọc theo đường Nha Lộ có một ngõ nhỏ, người trong đó bỗng có người vọt ra, áo ướt sũng dính cả máu.

Cô tự nhủ, khu này trắng đen phức tạp, không nên xen vào, trực tiếp đi qua. Mới đi được một bước, con mèo nhảy ra, hại Doãn Ái giật mình.

Cô hoàn hồn, vô tình nhìn vào trong ngõ.

“ Sở Mục Dương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play