Lời này nói ra cần bao nhiêu dũng khí, Doãn Ái đã dùng suốt thời gian một tuần nghĩ rất nhiều. Nếu như mẹ cô đã có liên quan, cô chẳng còn mặt mũi nào nhìn mặt Lục Tiêu Ngạn.
Khải Văn vì cứu cô mà chết, Lục Tiêu Ngạn mất đi một người anh trai thân thiết, ngày ngày đụng mặt với con gái của kẻ giết người, anh có thể thoải mái sao.
Khi bọn họ không biết gì về quá khứ của đối phương, Doãn Ái có thể che giấu đến hết đời, mang trên mình vết thương đóng vảy sống cùng Lục Tiêu Ngạn. Nhưng khi đối diện với sự thật, người khiến cô an ổn lại đang phải chịu đựng nỗi đau suốt bao năm qua.
Coi như cô ích kỉ tự mình đưa ra quyết định, cô cũng muốn Lục Tiêu Ngạn tìm được người xứng đáng hơn, hoặc ít nhất khi nhìn vào quá khứ của cô ấy, Lục Tiêu Ngạn cũng không phải nhớ lại ngày tháng cô quạnh đó.
Lục Tiêu Ngạn nhàn nhạt lên tiếng: “ Doãn Ái, vì cái gì mà em đồng ý kết hôn với tôi?”
Doãn Ái cụp mắt xuống, trong không gian yên tĩnh, câu trả lời của cô quá đỗi miễn cưỡng.
“ Tôi không còn lựa chọn nào hết. Nếu lúc đó tôi muốn rời đi, anh chắc chắn không đồng ý.”
Lời nói trái ngược với tâm tư, nếu không phải vì cô có tình cảm với Lục Tiêu Ngạn, có đánh chết cô cũng không đến cục dân chính đăng kí kết hôn.
Khói trắng ảm đạm bay lên rồi hòa ta vào không trung, Lục Tiêu Ngạn chỉ mặc áo sơ mi trắng, dưới trời lạnh vẫn không lay động, hai mắt nhìn kĩ người con gái ngồi trên giường.
“ Xem ra kết hôn với em rất không tình nguyện.” Anh nhàn nhạt nói.
Nếu kết hôn không có tình yêu, nếu kết hôn là sự ép buộc với Doãn Ái. Hôn nhân khiến cô bị ràng buộc, khiến cô do dự mà từ bỏ học bổng đến Pháp du học, nếu hôn nhân cản trở tương lai mà Doãn Ái hướng đến.
Lục Tiêu Ngạn ngẫm nghĩ, Pháp quả là một đất nước đẹp, đáng học tập và sinh sống.
Nếu vì hôn nhân miễn cưỡng mà cô từ bỏ cơ hội, vậy được, Lục Tiêu Ngạn sẽ giúp cô đến Pháp, viết thư giới thiệu tiến cử Doãn Ái.
Vậy được, nếu cô muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi. Khải Văn, em sẽ để Lâm Hi đi, sẽ đáp ứng thứ cô ấy muốn, có phải đã hoàn thành lời hứa với anh?
“ Được, ngày và giờ hẹn luật sư em cứ quyết đi, về tài sản, tôi sẽ không bạc đãi em.”
“ 9 giờ sáng ngày mai đi.”
Lục Tiêu Ngạn thấy cô nóng vội như vậy, tâm trạng càng thấy bức bối. Hôn nhân của anh không thể so sánh được với ba mẹ anh mà. Hóa ra không xây dựng trên tình yêu, kết cục đều thảm hại thế này.
Doãn Ái thấy Lục Tiêu Ngạn rời đi, cô chậm chạp uống viên thuốc tránh thai, sau đó vào phòng tắm vệ sinh lại. Vòi hoa sen chảy ào ạt, trên mặt không phân biệt được là nước mắt hay nước lã, chỉ thấy cơ thể Doãn Ái run lên.
Tiếng nấc nghẹn bị cô kìm nén, chỉ sợ Lục Tiêu Ngạn bất chợt quay lại nghe thấy. Thì ra khi quyết định buông tay sẽ đau đớn như vậy, chính là cảm giác tim như bị ai đó bóp chặt, cổ họng như uống phải loại thuốc rất đắng, trí óc lại biến thành thước phim tua chậm, diễn viên chính là hai người họ.
Lục Tiêu Ngạn lái xe bạt mạng đến công ty, tầng cao nhất có phòng riêng của anh. Tâm trạng nặng nề ngả người xuống giường lớn.
Đêm trôi qua cũng thật nhanh.
Thủ tục ly hôn diễn ra rất yên bình, chỉ trong một lần gặp luật sư đã có thể đệ đơn. Sáng hôm đó, Doãn Ái và Lục Tiêu Ngạn đều xuất hiện ở tòa án.
Hiếm khi Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái trang điểm như vậy, xem ra cô cũng rất nóng lòng. Doãn Ái đi sau anh, tâm tình như bị tảng đá đè nặng, lớp trang điểm dày cộp che đi vẻ nhợt nhạt, đôi mắt rũ xuống.
Văn kiện được gửi lên, qua một loạt câu hỏi liền đi đến quyết định, hai người họ chính thức ly hôn.
Cả quá trình Doãn Ái đều không lọt được chữ nào vào tai, đến khi kết thúc chỉ lẳng lặng ra về.
Khi trở lại Lục Bảo Kính thu dọn, Lục Tiêu Ngạn đã đến Bác Á. Hôm nay, bọn họ còn chẳng nói qua lại câu nào, tòa án xét xử bao nhiêu vụ ly hôn, am hiểu vô cùng, nhanh chóng kết thúc.
Lữ Nha bên cạnh cất đồ nghẹn ngào, trong mắt cô ấy, cuộc sống hôn nhân của họ rất tốt đẹp, ít nhất trước khi sự việc kia xảy ra, Lục Tiêu Ngạn quả thực coi trọng cô. Chap mới luôn có tại ( TRUм tгцуeИ.VЛ )
Nhưng bây giờ, dù chỉ là nhìn anh cũng không muốn nhìn một cái.
“ Chị dọn đến đâu vậy, khi nào rảnh rỗi em đến thăm được không?” Cô gái sụt sịt mũi.
Doãn Ái cười cười an ủi: “ Khi nào nhà cửa gọn gàng sẽ báo địa chỉ cho em, cũng không phải đi xa, đừng khóc làm gì.”
Trong phim thường níu kéo, khóc lóc ỉ ôi, nhưng thực tế, khi đã đưa ra quyết định này, những phân cảnh đó không phải đều đã trải qua, đã từng đau đớn thế nào, chỉ có bản thân mới hiểu được.
Dọn dẹp một lúc đã đến chiều, Doãn Ái kéo hành lý rời khỏi Lục Bảo Kính. Lữ Nha đứng ở cổng rơm rớm nước mắt, Doãn Ái nhìn lại một lượt nữa, Lục Bảo Kính đẹp như lâu đài, mà cô cũng từng là công chúa ở trong đó.
Khi mở mắt ra, phát hiện thực tại tàn nhẫn, cuối cùng cô vẫn không phải người cuối cùng ở bên Lục Tiêu Ngạn, suy cho cùng, Doãn Ái vẫn là một trong những người phụ nữ xuất hiện trong cuộc vui của anh, có khác cũng chỉ là thời gian lưu lại.
Trên taxi, bác tài xế là một người tuổi trung niên, đúng lúc phát lại bài hát “Thanh niên Ưu Tú”, không ngừng hoài niệm về tuổi trẻ.
Tài xế thấy Doãn Ái rất trẻ, trông mặt buồn bã như vậy, đoán là cô đang thất tình, không nói gì thêm. Doãn Ái nghiêng đầu vào cửa sổ, dường như nhớ lại ngày cô cùng Lục Tiêu Ngạn đăng kí kết hôn.
Hôm đó trời rất đẹp, Lục Tiêu Ngạn đeo kính mát bản to, mặc một cái áo sơ mi trắng đặt may, kiểu tóc cũng đặc biệt lưu tâm.
Cục dân chính không đông lắm, bọn họ hiển nhiên là cặp đôi được chú ý nhất. Chỉ cần 10 đồng và một con dấu, chụp một kiểu ảnh thật rạng rỡ, hai người chính thức trở thành vợ chồng, nhẫn lấy hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Đăng kí kết hôn rất nhanh, ly hôn cũng không tốn thời gian lắm. Kết hôn với Lục Tiêu Ngạn, cô đã lựa chọn đánh cược rất lớn.
Nhưng thua rồi, cuối cùng vẫn là đường ai nấy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT