Doãn Ái đứng dưới sân khấu, đôi mắt cô trống rỗng nhìn lên Tố Như, bà cũng đã thấy cô, hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn lạnh lùng tránh đi.
Cô rất chăm chú nhìn lên sân khấu, cẩn thận ghi nhớ từng cử chỉ của mẹ, từng nụ cười cô chưa bao giờ thấy, trong lòng như đã chết lặng. Đến bây giờ Doãn Ái chợt suy nghĩ rằng, nếu không thể yêu thương, tại sao còn sinh cô ra.
Lý Tuyết có mẹ ở bên cạnh, biết mình là chị em cùng mẹ khác cha với Doãn Ái, trong lòng lại càng thù ghét.
Mẹ ở cùng Doãn Ái từ khi cô còn nhỏ, cô ta lại vắng hơi ấm của bà 23 năm nay, Dịch Phàm cũng yêu Doãn Ái, tại sao cái gì Doãn Ái cũng tranh với cô ta.
Có điều Lý Tuyết ngàn vạn lần không bao giờ biết, Tố Như còn chưa một lần bế Doãn Ái, càng chưa bao giờ yêu thương cô.
Bà muốn bù đắp cho Lý Tuyết, chưa từng nghĩ đến cô đã phải chịu những gì.
Doãn Ái thờ thẫn ra khỏi hội trường, Dịch Phàm cũng bị tin này làm cho ngạc nhiên, anh chạy theo cô ra phía sau Hồng Lâu Môn. Đèn sáng rực sắc tím, tiếng nước chảy róc rách ở hồ nhân tạo rất rõ, gió xuân ùa vào mát mẻ, lòng người thì lại lạnh băng.
“ Tiểu Ái, Tiểu Ái, quay lại cho anh.”
Doãn Ái quay lại, Dịch Phàm giữ lấy tay cô, vẻ mặt khẩn trương.
“ Bức tranh đó là em bán sao, từ khi nào chứ?”
Cô nuốt một hơi, không muốn đôi co chuyện quá khứ, chỉ mau chóng gạt tay anh ta ra.
“ Không còn quan trọng nữa, nếu chỉ tìm tôi hỏi chuyện này, tốt nhất anh nên thôi đi.”
Dịch Phàm thống khổ, bây giờ quá khứ với cô chỉ là gánh nặng, vốn đã chẳng muốn liên quan nữa rồi. Doãn Ái đã rất đau lòng, cô muốn ở một mình, Dịch Phàm lại không kiêng nể theo cô ra đây, không sợ bị dị nghị sao.
“ Chuyện dì tỉnh lại rồi rời đi, tại sao em không nói với anh?”
“ DỊch Phàm, chuyện của tôi không liên quan đến anh, anh đã có vợ con rồi, tại sao vẫn không chịu buông bỏ như thế?”
Doãn Ái thật sự nổi giận, cô không muốn làm kẻ thứ ba bị người đời phỉ báng, Dịch Phàm còn muốn dây dưa đến khi nào chứ. Gió bên ngoài khá lớn, làn nước cũng gợn song nhẹ, mùi hoa anh đào thơm mát khẽ lồng vào không khí.
Bọn họ đâu còn là học sinh cao trung vô tư, bây giờ có rất nhiều thứ cần lo, tình yêu khi đặt lên bàn cân quyền lực, dù có mười trái tim cũng chẳng thắng được lòng tham con người.
Bảo Dịch Phàm từ bỏ gia tộc, bỏ địa vị để đến với cô, anh có làm được không? Chắc chắn là không.
“ Chuyện mẹ tôi cùng Lý gia có quan hệ anh cũng biết sao?”
Dịch Phàm trầm tư, cuối cùng vẫn nói ra.
“ Bá mẫu đột nhiên quay về, Lý Tuyết là con gái bà ấy lén sinh ở nước ngoài, anh cũng mới biết.”
Hóa ra, người đàn ông bà luôn mong chờ là Lý Mạnh, họ yêu nhau, có với nhau một đứa con, Doãn Ái căn bản chẳng thể so được với công chúa của họ.
Cô và Lý Tuyết giống nhau không phải trùng hợp, thế giới này cũng tròn thật. Lý Tuyết rất giống Tố Như, Doãn Ái cũng có nét nhưng cô giống ba hơn.
Dịch Phàm muốn tiến đến ôm cô, tay vươn ra lại thu về, sau đó nắm chặt thành quyền. Anh lấy tư cách gì để an ủi cô, bạn trai cũ hay anh rể, giữa bọn họ thật sự có quá nhiều cách trở.
Mắt Doãn Ái hơi đỏ, cô kiên cường sống ở nơi phồn hoa như Tam Châu, cho bà một liệu trình điều trị tốt, không nghĩ cho bản thân vì điều gì chứ, tại sao khi tình lại không thể bố thí cho cô tình thương, tại sao lại tuyệt tình như thế.
“ Không nhìn ra Dịch thiếu gia vẫn còn lưu luyến phụ nữ của tôi như thế, vợ anh có biết không?”
Lục Tiêu Ngạn nhìn đôi nam nữ lén lút ở đây, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui, Doãn Ái rời đi một tiếng cũng không nói lại với anh.
“ Không cần nhắc nhở tôi, tôi với Doãn Ái sẽ không buông tay.”
Doãn Ái rất mệt, cô nghe lời này đã chẳng còn ý nghĩa gì, Dịch Phàm cứ khăng khăng níu kéo cái gì chứ, anh chỉ là đang không cam tâm thua Lục Tiêu Ngạn thôi.
“ Ồ, vậy anh có dám ly hôn để cưới cô ấy, dám cho cô ấy một danh phận không?”
Lục Tiêu Ngạn biết thứ Doãn Ái cần, biết hạn chế của Dịch Phàm chính là gia đình và quyền lợi, Doãn Ái thông minh như thế, chắc chắn sẽ không làm người thứ ba.
“ Không thể? Vậy đừng có nói suông, không buông tay thì làm được gì, cô ấy đang là phụ nữ của tôi.”
Doãn Ái kéo tay Lục Tiêu Ngạn rời đi, cô không muốn nói qua nói lại với Dịch Phàm nữa, càng không muốn nghe lời tàn nhẫn của Lục Tiêu Ngạn, cô đã rất chán nản rồi.
Khi họ trở về Lục Bảo Kính, bức tranh đó cũng vừa lúc được giao đến. Lục Tiêu Ngạn thay khung tranh, tấm vải mềm mại cũng được vén ra, từng đường màu sắc đan nhau đẹp mắt vô cùng.
Không ngờ sau bao năm nó vẫn đẹp vậy, đến chính Doãn Ái cũng nghi ngờ tại sao năm đó mình có thể làm tốt thế.
“ Doãn Ái.”
Cô quay lại, cảm giác trái tim khẽ nhói lên, nhất định hôm nay nhìn Doãn Ái rất đáng thương, cô không muốn biến thành kẻ trắng tay, không ngờ ngày đó vẫn xảy ra.
“ Có chuyện gì sao?”
“ Ngày mai anh đưa em đến trường bắn, thu xếp một chút.”
Doãn Ái cúi đầu xuống, mái tóc dài mềm mượt che đi bả vai cô, quả thật nhìn rất đáng thương.
“ Sao lại muốn dạy em bắn súng chứ?”
“ Em theo anh không tránh khỏi nguy hiểm, tự vệ được sẽ tốt hơn.”
Doãn Ái hơi mệt, trong lòng cô khó chịu, kì thực cô không thích liên quan đến máu, càng không muốn dính dáng đến mạng người.
“ Em không đi, những chỗ đấy không hợp với em.”
Thấy sắc mặt anh thay đổi, Doãn Ái vẫn là nhượng bộ, lời Lục Tiêu Ngạn là thông báo, cô không có quyền lựa chọn.
Có lẽ do tâm trạng không tốt, Doãn Ái ngủ rất lâu, mãi cho đến chiều hôm sau mới mê man tỉnh dậy, đầu cũng đau như búa bổ.
Lữ Nha cầm theo sữa nóng lên, cô rất nhanh đã uống cạn, lại nhớ đến Lục Tiêu Ngạn nói muốn đến trường bắn, lật đật dậy thay đồ. Lát sau dưới nhà cũng truyền đến tiếng xe, Lục Tiêu Ngạn về Lục Bảo Kính đem theo Doãn Ái đến trường bắn.
Doãn Ái từng làm ở Vãn Cảnh, lại không phát hiện phía sau là cả trường bắn, bên cạnh còn là trường đua rộng lớn, mấy chiếc moto vòng vòng đi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT