Lục Tiêu Ngạn xuất viện sớm, anh ta không thích mặc đồ bệnh nhân, càng không thích ở trong bệnh viện, nhất quyết phải về nhà nghỉ ngơi, Tử Tiêu cũng phải bó tay.
Mà sức khỏe của Lục Tiêu Ngạn cũng rất tốt, mới phẫu thuật xong đã có thể dễ dàng di chuyển, chẳng có biểu hiện nào giống người bị thương.
Dưới nhà mới là ngày thứ hai của năm mới, trên tivi vẫn phát chương trình đón xuân của Mạn Kỳ Thư, thỉnh thoảng sẽ thấy tiếng Doãn Ái cười ở phòng khách. Lục Tiêu Ngạn uống nước trong bếp, tay anh là hồng bao lớn.
“ Cái này cho cô, thời gian qua làm việc không tồi.”
“ Cảm ơn cậu chủ.”
Khi Lục Tiêu Ngạn đến gần Doãn Ái, mặt anh chạm sát má cô, đúng lúc Doãn Ái quay về cùng hướng, môi cô khẽ chạm nhẹ vào mũi anh.
“ Mới đầu năm đã quyến rũ anh?”
Doãn Ái ngẩn người, Lục Tiêu Ngạn khi cười lên có thể giết chết người ta, nhan sắc này cũng quá là cực phẩm rồi.
“ Ai bảo anh gần như thế…”
Mặt thiếu nữ đỏ ửng, Lục Tiêu Ngạn nằm lên đùi cô, hưởng thụ cảm giác mềm mại, mùi hương từ nước vả vải nhẹ nhàng quấn quanh chóp mũi.
“ Mẹ em không đến sao?”
“ Bà ấy…về nhà rồi. Đến giờ tôi mới biết mình còn ông bà ngoại, như là hài kịch vậy.”
Chuyện này quả thật rất buồn, nhưng Lục Tiêu Ngạn hiểu tính Doãn Ái, chắc chắn Bạch Nhạc cũng chưa biết chuyện này. Con gái mạnh mẽ như vậy có gì tốt chứ.
“ Kể tiếp đi.”
Chuyện để trong lòng sẽ rất khó chịu, nếu nói ra sẽ nhẹ lòng hơn. Doãn Ái cần nhất người lắng nghe, không phải cô không tin Bạch Nhạc, mà chính cô cũng không có dũng khí để kể ra.
“ Vậy anh phải nghe cho hết, đừng có bảo tôi dừng giữa chừng.”
Lục Tiêu Ngạn nằm nghiêng sang một bên, tai anh hướng lên, ý chỉ đang lắng nghe hết cỡ. Kì thật, cuộc đời của Doãn Ái cũng rất thê thảm, không nhìn ra cô sống lạc quan như vậy lại có thể ẩn giấu quá khứ xót xa.
Tố Như bị cưỡng bức mới sinh ra Doãn Ái, tâm thần bà bất ổn, ba Doãn không cũng từng là người có công việc ổn định, vì chuyện này mà mang tiếng, bắt đầu nghiện rượu.
Mỗi lúc có tiếng ồn ào trong nhà, Doãn Ái còn nhỏ biết ba về, cô sẽ sợ hãi chạy vào lòng bà, tránh những trận đòn vô cớ. Ông bà nội rất thương cô, nhưng họ lại chẳng thể ở với cô lâu. Khu Doãn Ái ở chỉ là nơi nhà cổ, xuống cấp tệ hại.
Hạ Phủ Văn lúc đó mới tranh cử thị trưởng thành phố Tam Châu, miệng nói sẽ di dời dân đi để xây dựng khu ở mới, rất nhiều người tin ông ta, ai cũng mong có một ngôi nhà tốt hơn.
Ông Doãn cũng không ngoại lệ, nhưng Hạ Phủ Văn không trả tiền bồi thường di dời cho bọn họ, còn cố tình thuê người phá đám làm ăn, mục đích để họ dọn đi vô điều kiện.
Nhà Doãn Ái không chịu kí vào, Hạ Phủ Văn đương nhiên tức giận. Tiến độ bị chậm, tối đó, Doãn Ái đói bụng không có gì ăn, ông nội liền nói dẫn cô đến quán há cảo.
Cũng trên con đường đó, khi bọn họ đi được nửa đường thì mưa lớn, tầm nhìn bị nhòe đi, Doãn Quốc Thiên ôm theo cháu gái muốn sang đường để trú mưa dưới mái hiên vắng, chỉ là không ngờ khi đi được mấy bước, một chiếc xe lao tới.
Ánh đèn pha sáng chói mắt, cả người cô nhẹ bẫng văng lên, ông nội cũng bị thương nặng. Mưa lúc đó rất nặng hạt, máu rơi bao nhiêu liền bị rửa sạch bấy nhiêu.
Doãn Ái cố mở mắt nhìn xung quanh, cô không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn Hạ Phủ Văn lấy vân tay của ông cô rồi rời đi.
Khi cô tỉnh dậy, cả nhà không đủ tiền chữa cho cả hai, ông nội đương nhiên để cơ hội chữa trị cho cô, bản thân tự biết mình không cầm cự nổi.
Lưng Doãn Ái do bị đánh nhiều cộng với tai nạn giao thông, khi đó cô mới 6 tuổi, bác sĩ nói có thể sống được quả là kì tích, chỉ là nếu va chạm mạnh sẽ dẫn đến liệt.
Giọng cô nhẹ nhàng như đó không phải chuyện của mình, Lục Tiêu Ngạn nghĩ, cuộc đời của Doãn Ái kì thật có thể viết thành phim, đến chính cô cũng nghĩ như thế.
“ Bà ấy còn chưa từng ôm lấy tôi, bây giờ cũng bỏ tôi mà đi, có phải để yêu thương một người rất khó không? Tôi cũng đâu có gây tội gì với bà ấy, có lẽ tội lớn nhất của tôi chính là được sinh ra.”
Đâu phải ai sinh ra cũng được chào đón, Doãn Ái cũng chưa từng nghe câu ba mẹ yêu con, càng chưa từng được ba mẹ bảo bọc như các bạn khác.
Những vết sẹo trên người Lục Tiêu Ngạn cũng do bạo hành mà thành, kì thực, con người ta cũng rất đáng sợ, một đứa trẻ như vậy sao có thể xuống tay.
Sau này, khi Lục Tiêu Ngạn lăn vào đời, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nếu không xuống tay thì không thể bảo toàn mạng.
Doãn Ái quá lương thiện nhưng không có nghĩa là cô hiền lành để bị bắt nạt.
“ Đừng ủ rũ thế, tối dẫn em đi chơi.”
“ Lục thiếu, anh còn đang bị thương, không sợ chúng một lần nữa lấy luôn mạng anh sao?”
Lục Tiêu Ngạn cười cười nói, tay anh cũng rất biết chọn chỗ, để lên đùi Doãn Ái liền bị cô gạt ra.
“ Không cần trù tôi, bọn chúng có 10 cái gan cũng không dám làm gì. Còn nữa, đừng gọi xa lạ thế, lúc trên giường sung sướng em gọi là Ngạn, bây giờ giận dỗi thì Lục thiếu, còn cách gọi nào khác không?”
Con người Lục Tiêu Ngạn quả thật quá vô sỉ, những lời người khác ngại ngùng thì từ miệng anh lại trơn tru như bôi dầu.
Doãn Ái dường như càng lún sâu, cô thực sự đang sống những ngày quá hạnh phúc, đến mức cô quên đi giữa họ là mối quan hệ gì, cứ yên tâm tận hưởng sự che chở của Lục Tiêu Ngạn.
“ Lục Tiêu Ngạn, nếu có một ngày anh chán tôi, anh đừng nói với tôi, chỉ cần tay trong tay xuất hiện với cô gái khác, tôi sẽ tự biết điều rời đi.”
Nói trắng ra, Doãn Ái không muốn bị tổn thương nữa, thà rằng coi như cô là người tự rút lui, vẫn hơn là bị người khác chối bỏ. Nghĩ như vậy cũng sẽ bớt đau hơn.
“ Sao tự nhiên lại nói thế?”
“ Tôi là đang lệ thuộc vào anh, lúc mất đi chỗ dựa sẽ có cảm giác rất hụt hẫng, tôi không muốn chịu.”
Lục Tiêu Ngạn là người nói đá cô, anh sẽ chẳng đau đớn gì, nhưng người đau sẽ là Doãn Ái.
“ Nhìn không ra em đang lệ thuộc vào tôi đấy, cũng chưa thấy làm loạn gì.”
Doãn Ái cười gượng, chỉ sợ đến lúc cô làm loạn, đến chính Lục Tiêu Ngạn cũng cảm thấy phiền toái không chịu nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT