Ngày phẫu thuật ngày càng đến gần, Doãn Ái cũng có chút sợ hãi, dù Lục Tiêu Ngạn nói là tiểu phẫu, trong lòng cô vẫn bất an, có dự cảm gì đó không lành.

Doãn Ái không có việc gì làm, cứ rảnh rỗi là vẽ tranh, trong Lục Bảo Kính có một phòng tranh rất lớn, Lục Tiêu Ngạn cũng rất biết thường thức, màu anh sử dụng cũng đều là loại đắt nhất.

Trên tường là một bức tranh “ Đồi Dạ Hương” rất lớn, bức tranh bị chia ra thành 3 phần, ghép lệch nhau tạo nghệ thuật sóng đánh, nhìn vào đã biết mắt thẩm mĩ của chủ nhân biệt thự.

“ Lữ Nha, giúp tôi cầm theo màu xuống vườn đi.”

Lữ Nha từng bị mắng, không dám lơ là một giây, cẩn thận giúp Doãn Ái cầm khung gỗ nặng xuống, bên cạnh là giấy vân trắng ngà, chất liệu rất phù hợp với màu nước.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, rất hiếm khi có nắng, vậy mà hôm nay trời không những ấm lên, nắng cũng có phần dữ dội hơn, xuyên được cả qua đám mây xám xịt, chiếu thẳng xuống khắp mặt đường.

“ Doãn tiểu thư, chị không làm họa sĩ thật lãng phí.”

Bức tranh này cũng quá đẹp đi. Nét vẽ của Doãn Ái khá cứng, nhưng bù lại cô phối màu tuyệt đẹp, vừa hài hòa lại vừa có hồn, tôn lên thần thái của bức tranh.

“ Năm đó tôi có quen một đàn anh, anh ấy vẽ rất đẹp, học cũng rất tốt, tôi học ké từ anh ấy.”

Dịch Phàm là người đưa cô đến với vẽ tranh, vì anh mà cô họa, nhưng thời gian cũng quá đáng sợ, chỉ mới 3 năm có thể khiến con người thay đổi, đến chính cô cũng chẳng còn tình cảm với anh.

Hóa ra, bọn họ cũng chỉ là tuổi trẻ bồng bột, tạo ra thanh xuân đẹp đẽ, cuối cùng chỉ có thể cất lại thành kỉ niệm.

“ Cậu chủ vẽ cũng rất đẹp, nhưng mà không bao giờ vẽ màu vào tranh, tất cả đều được thuê người tô, vậy hai anh chị cũng quá hợp nhau rồi.”

Chả trách, trong phòng có nhiều tranh trống như thế, không có lấy nổi một màu sắc. Lữ Nha ngưỡng mộ bọn họ, chẳng qua cô ấy không biết về mối quan hệ này, có khi biết rồi, trong lòng cũng cảm thấy khinh thường cô

Trước ngày phẫu thuật một hôm, Lục Tiêu Ngạn đưa cô vào trong bệnh viện, anh cũng không biết tại sao mình lại tự làm mọi thứ đến mức cầu kì thế này, cứ như bị nhập vậy.

Doãn Ái ngồi trong phòng bệnh rộng rãi, còn có phòng tắm và tủ lạnh, tiện nghi như ở nhà vậy. Tử Tiêu bước vào tiến hành kiểm tra một loạt, trong phòng chỉ có tiếng máy móc, lát sau mới thấy Doãn Ái nhẹ nhàng nói.

“ Bác sĩ, có phải tỉ lệ thành công rất thấp đúng không?”

“ Cô nên tin vào kì tích.”

Lúc Doãn Ái mới bị thương, khi đó cô vẫn cảm nhận được nhói, nhưng bây giờ thì khác, cô chẳng còn cảm nhận được gì nữa rồi. Kì tích làm sao có thể đến mãi chứ.

“ Bác sĩ điều trị của tôi từng nói, để giữ được mạng này của tôi đã là dùng may mắn cả đời đổi lấy, nhưng chỉ cần va chạm mạnh thôi có thể không cứu vãn được nữa. Dù lưng tôi không cảm nhận được, nhưng tôi biết lực đánh đó không hề nhẹ…”

Càng đến lúc lên bàn mổ, lòng cô càng bình tĩnh, cũng dần chấp nhận bản thân của hiện tại. Tử Tiêu biết nhiều người rất hi vọng, hi vọng phẫu thuật thành công, Doãn Ái có hi vọng, nhưng cô thà sống với thực tế, nhìn vào tình hình của mình mà phán đoán.

Là vì sợ hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều hay sao, đây đâu phải lời người con gái 20 tuổi nên nói chứ.

Đèn phẫu thuật bật lên, Doãn Ái chỉ đếm từ 1 đến 8 đã hôn mê. Tử Tiêu trực tiếp phẫu thuật thì Lục Tiêu Ngạn cũng yên tâm hơn. Anh ghét bệnh viện, cực kì ghét thời gian ngồi chờ đằng đẵng này, cũng rất sợ các cuộc phẫu thuật.

Nhìn người thân ra đi rất đau đớn, Lục Tiêu Ngạn còn bé đã lưu lạc đến khu quân sự, là nơi những đứa trẻ sống ở khu ổ chuột, không rõ cha mẹ là ai, ngày ngày cướp bóc để kiếm sống.

Quá khứ, thật đáng sợ.

Lữ Nha bên cạnh cũng rất hồi hộp, cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ, chỉ thấy y tá ra vào lấy thêm dụng cụ, trong khoảng lặng có thể nghe được tiếng máy khoan y tế, tiếng lạch cạch của dao kéo.

Thời gian đã hơn 6 tiếng, trên hành lang xuất hiện thêm một vị nữa, là viện trưởng cũng là ba của Tử Tiêu, có lẽ bên trong thật sự xảy ra chuyện rồi.

Lữ Nha cầu nguyện không ngừng, tay cũng rất run. Lục Tiêu Ngạn vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh ngả vào ghế tựa, cũng chẳng rõ anh đang nghĩ gì, chỉ thấy con ngươi của anh sâu thẳm, hệt như mặt hồ phẳng lặng.

Cạch….

Cửa cuối cùng cũng mở ra, Doãn Ái được đưa vào phòng hồi sức chờ thuốc mê tan dần, Tử Tiêu trên mặt cũng chẳng phải vui vẻ gì, hơi đắn đo.

“ Không thành công?”

Lục Tiêu Ngạn nhàn nhạt nói, nhìn rõ vẻ ảm đạm trong mắt anh.

“ Chưa có gì chắc chắn, tôi nói rồi, ở lưng bị tác động mạnh trong thời gian dài, thêm tai nạn và cú đánh ấy, tôi cũng nghĩ cô ấy sống được bây giờ quả là kì tích.”

Hai tay Lục Tiêu Ngạn bất giác nắm chặt, Tử Tiêu bỏ kết quả khám nghiệm vào tay anh, con số này quả thật rất giống với Lục Tiêu Ngạn năm đó.

“ Chờ may mắn vậy, năm đó cậu cũng sống sót khỏe mạnh, có lẽ cô ấy cũng không sao đâu.”

Quả thật, nếu Doãn Ái đi lại được chắc chắn kiếp trước đã cứu cả thế giới. Trong phòng bệnh, Lữ Nha cẩn thận thấm nước vào môi cô, tỉ mỉ tỉ mỉ lau tay cho Doãn Ái.

Thật lâu sau đó, khi trời đã tối dần, Lữ Nha thấy ngón tay Doãn Ái chuyển động liền mừng rỡ, cuống quít gọi bác sĩ.

“ Doãn tiểu thư, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi,…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play