“ Từ đã, cho con bé này nói vài lời đi, âm thanh từ cổ họng của nó cũng thật mê ly, không biết khi rên rỉ sung sướng sẽ hay như thế nào.”
Gã đàn ông cười khà khà, một tay xé toạc băng dính đen trên miệng Doãn Ái, tận hưởng sợ hãi của cô.
“ Đừng làm hại cậu ấy, tôi mới là người các người cần tìm, tôi mới là Doãn Ái….”
“ Biết em là Doãn Ái nên chúng ta mới để em dùng sau, ai kêu em ngu ngốc đụng vào nghị sĩ Hạ, nhát nữa ông ta đến đây, cho em thanh minh với ông ta.”
Tiếng cười lớn vang vọng, Bạch Nhạc bị đánh cho tỉnh, Doãn Ái làm thế nào cũng không thoát khỏi chuồng hổ, cô chỉ có thể câu giờ.
Doãn Ái bò đến chân người đàn ông, dùng răng cắn thật mạnh vào bắp chân, mùi máu tanh lan tràn khoang miệng khiến cô muốn nôn.
“ Con khốn, tao không tin không trị được mày….”
Hai gã kia giữ chặt Doãn Ái, Bạch Nhạc ở bên cạnh không ngừng la hét muốn bảo hắn dừng lại, nhưng vô dụng. Gã này giữ chân của Doãn Ái, tự mình cởi khóa quần ra, rất nhanh chóng muốn cưỡng bức cô.
Doãn Ái giãy giụa, đúng lúc này tiếng sấm ầm trời, điện cũng bị mất, tên này chưa kịp làm gì đã phải dừng lại, men theo hướng đèn pin, Hạ Phủ Văn một thân trang sĩ xuất hiện.
“ Đừng có làm càn, tao nói chúng mày được đụng vào nó sao?”
Tên béo thu lại quần áo, Doãn Ái thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn run rẩy kịch liệt. Hạ Phủ Văn đến gần Doãn Ái, đơn kiện của cô đã qua sơ thẩm, tất cả đều đang bị đào bới lên, nếu lộ ra tiếng tăm hắn ta gây dựng bao lâu nay chỉ còn bong bóng.
“ Cô thích kiện sao? Không nhìn ra cháu gái của Doãn Quốc Thiên lại kiên cường như thế, tai nạn năm đó vẫn không thể giết chết cô.”
“ Ông là kẻ giết người, khu Vân Nam đó đáng ra không thể xây dựng,…”
“ Chuyện đã 15 năm rồi mà cô vẫn dai dẳng thế, dù tôi có giết ông nội cô thì sao, sau 15 năm chỉ sợ cái tên Doãn Quốc Thiên cũng chẳng ai nhớ tới, nói cho cô biết, hôm nay là hết hạn truy cứu rồi.”
Hạ Phủ Văn đắc ý cười, đến ông trời cũng giúp ông ta.
Bạch Nhạc nhích lại gần Doãn Ái, cô ấy thay cô nói chuyện, mồm miệng rất mạnh.
“ Đồ khốn, ông là đồ ngụy trang quân tử, người như vậy cũng là nghị sĩ, tôi khinh.”
“ Rút đơn kiện đi.” Hạ Phủ Văn không để lời Bạch Nhạc vào tai.
“ Ông nghĩ tôi ngu ngốc đến thế à? Sau khi tôi rút đơn kiện ông sẽ thủ tiêu tôi luôn đúng chứ, ngụy tạo bằng chứng giả là điều mà nghị sĩ Hạ giỏi nhất mà.”
Doãn Ái cười lạnh, trong lòng đã sớm sợ hãi, cô không sợ chết nhưng còn Bạch Nhạc. Lục Tiêu Ngạn, rốt cuộc anh đã nhận được tín hiệu từ tôi chưa, tại sao bây giờ vẫn chưa tìm đến.
“ Muốn chết giống ông nội cô có phải không? Tôi giúp cô toại nguyện.”
Hạ Phủ Văn chính là kiểu độc ác phải độc ác đến cùng, ông ta ưu nhã rời đi, chỉ để lại ba tên thuộc hạ ở đó. Mưa tạnh, gió rét nổi lên, trong mùi ẩm mốc có khói xám, cô biết ông ta lại một lần nữa muốn thiêu chết cô.
Ba tên chỉ đứng bên ngoài tòa nhà. Theo lệnh, chỉ khi xác hai người họ cháy rụi bọn hắn mới có thể rời đi. Lửa lớn dữ dội gào thét, Doãn Ái không có cách nào tháo dây thít cho Bạch Nhạc, chỉ có thể dùng răng cởi dây thừng ở chân cô ấy.
Khói mù mịt, đến chính cô cũng cảm thấy mình không thở nổi. Bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra.
Đuỳnh….
“ Bạch Nhạc, Bạch Nhạc,…”
Phó Nhậm cũng theo đi thu thập bằng chứng, Doãn Ái thấy anh ta đến, khóe miệng cũng nhếch lên. Lục Tiêu Ngạn chạy vào trong đám lửa, phát hiện Doãn Ái toàn thân không hoàn chỉnh, quần bò của cô bị kéo xuống.
Anh ta kéo lên cho cô, Doãn Ái thấy cả người nhẹ bẫng, cô gắt gao ôm lấy người anh, bả vai vẫn còn run rẩy. Lục Tiêu Ngạn đưa cô ra khỏi đám cháy, ánh mắt đầy sát khí quét qua lũ người khuệ rệu dưới đất.
“ Tiểu Ái, nhắm mắt lại đi.”
Giọng Lục Tiêu Ngạn lạnh thấu xương, Doãn Ái lúc này thấy mình như được bảo vệ, cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh, không còn sức lực nhắm nghiền mắt lại.
“ Đụng vào phụ nữ của tao, kiếp sau cũng đừng mong làm người.”
Doãn Ái nghe thấy tiếng súng bên tay, cô biết Lục Tiêu Ngạn giết chúng rồi, còn là rất tàn nhẫn.
………..
Bệnh viện, nơi khởi đầu sự sống cũng là nơi kết thúc một sinh mạng.
Năm đó, ông nội cô không thể qua khỏi, cũng là do một tay Hạ Phủ Văn gây ra. Doãn Ái ngủ rất sâu, Lục Tiêu Ngạn cùng Tử Tiêu đứng bên ngoài, ánh mắt anh khó đoán.
“ Không có dấu hiệu của xâm hại, tôi đoán bọn chúng chưa kịp làm gì đâu.”
Lục Tiêu Ngạn ừ một cái, khi anh đến Doãn Ái rất thê thảm, đám người kia ở bên ngoài không ngừng tiếc nuối thân thể cô, một phát đạn đó căn bản không giúp anh hả giận.
“ Lưng cô ấy không cảm nhận được gì đúng không?”
“ Ừ, cô ấy nói do tai nạn giao thông nên dây thần kinh bị chèn ép.”
Tử Tiêu thở dài, đưa phim chụp trước mặt Lục Tiêu Ngạn.
“ Không hẳn là do tai nạn giao thông đâu, cậu nhìn này, phần cột sống bị thương nặng là do tác động của bên ngoài trong thời gian lâu, có thể là do bị đánh khi còn nhỏ, lúc đó xương chưa cứng.”
Quá khứ của Doãn Ái anh không biết nhiều, nhưng chắc chắn cô sống rất không tốt.
“ Lần này lưng cô ấy không thấy đau nhưng lực của gậy sắt vào lưng rất mạnh, tôi e là, cột sống bị tổn thương…”
Không khí như ngưng trệ, Lục Tiêu Ngạn chưa bao giờ cảm nhận sự đau đớn rõ rệt như thế, cái anh học từ nhỏ là sinh tồn, chém giết mà sống, đối với nỗi đau tưởng như đã quen thuộc.
“ Cô ấy có thể bị liệt đúng không?”
“ Khả năng là thế, tôi nói trước trường hợp xấu nhất thôi, cần xem xét thêm.”
Tử Tiêu rời đi, Lục Tiêu Ngạn nhìn tấm phim trong tay, cả người anh cũng như bị lăng trì, đến bản thân cũng không biết bị làm sao.
Doãn Ái có khả năng bị liệt, có phải anh cũng nên đá cô đi rồi không, ném cho cô một số tiền lớn rồi đuổi đi, nếu có thể dứt khoát như thế thì tốt biết bao.
Đưa ra quyết định đối với Lục Tiêu Ngạn chưa bao giờ khó khăn đến như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT