Doãn Ái chọn bài “ Đôi cánh thiên thần” là một bài hát ở trường cô hay hát. Cô có giọng rất hay, Lục Tiêu Ngạn cũng thầm cảm thán, có điều, trên giường cô chưa từng kêu lấy một tiếng, nếu cô chịu hợp tác một chút, chắc chắn sẽ thành bảo vật.

Cửa phòng bao mở đúng lúc, Doãn Ái nhìn về phía bên ngoài, thấy bóng dáng của người đàn ông đi qua, cô liền làm rơi mic xuống đất, hai chân bỏ chạy ra ngoài.

Doãn Ái phải đuổi kịp anh ta, anh ta có thể giúp cô minh oan.

Lục Tiêu Ngạn hiển nhiên bị hành động tùy tiện này của cô chọc giận, bên cạnh có cô gái mặc đồng phúc giúp anh rót rượu, ánh mắt đưa đẩy.

“ Lục thiếu, để em thay con bé không biết điều đó hầu hạ anh.”

Giọng cô ả như chảy nước, cà vạt trên áo nới lỏng, áo sơ mi trắng của sinh viên liền biến thành thứ hư hỏng.

“ Tỏ vẻ cái gì, cô bao nhiêu tuổi?”

“ Em 20 tuổi.”

Cô gái nhẹ giọng, Lục Tiêu Ngạn nhìn vẻ ngại ngùng giả tạo, ánh mắt châm biếm liếc qua chiếc váy ngắn lộ cả đùi non.

“ Đừng tưởng mặc đồng phục là thành sinh viên, cô qua tay bao thằng rồi mà còn đòi hầu hạ tôi.”

Lời nói của người đàn ông cay nghiệt, cô ả bị dọa sợ, tự động lùi về phía sau, bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng. Lục Tiêu Ngạn rời khỏi phòng bao, Doãn Ái đang ngồi dưới nhà để xe, ngay cạnh chiếc xe thể thao của anh.

Quần trắng của cô bị rách mất, đường chỉ thẳng tắp bị đứt, để lộ mảng da trắng nõn.

“ Cô vừa nhìn thấy ai?”

“ Không có, là nhầm với bạn học cũ.”

“ Mặt của cô viết chữ tôi là kẻ dối trá rất to.”

Lục Tiêu Ngạn tận tâm bóc trần, Doãn Ái đành thở dài, người đàn ông này cũng quá độc miệng.

“ Là một người đi cùng thang máy lên tầng 13 với tôi, anh ta có thể giúp tôi làm chứng, tôi không giết Dịch Hạo.”

Lục Tiêu Ngạn không biết nên dùng từ ngu ngốc hay khí khái để miêu tả Doãn Ái, cô rõ ràng có thể nhờ anh, cuối cùng vẫn không mở miệng, anh không có uy lực thế sao.

“ Chỉ cần cô nói với tôi, tôi có thể giúp cô tìm hắn ta, sao phải cực khổ thế?”

“ Tôi chỉ…”

Chỉ không muốn nợ anh ta thêm nữa, nếu tiếp tục dây dưa như thế, bao giờ cô mới tự do. Lục Tiêu Ngạn như thấu tâm can Doãn Ái, ánh mắt anh lãnh khốc nhìn người con gái đang ngồi ghế phụ lái, lời nói so với gió bắc còn rét hơn.

“ Vứt ngay cái suy nghĩ thoát khỏi tôi đi. Chừng nào tôi chưa chán thì đừng nghĩ lên giường với thằng khác.”

Doãn Ái bực tức, cô cũng không mảy may cãi lại ngay lập tức.

“ Vậy khi nào anh sắp chán thì nói với tôi sớm một chút, tôi còn phải tìm người khác thay thế, phần đời này cũng không thể trông cậy mãi vào Lục thiếu đây.”

Rõ ràng bọn họ mới yên bình một chút, bây giờ lại thành ra cãi nhau. Doãn Ái không phải người hay gây sự, nhưng Lục Tiêu Ngạn lại luôn chọc phải nỗi đau của cô.

“ Im miệng cho tôi, không nhìn ra cô lại tính xa đến thế, có tin bây giờ tôi ném cô ra đường cũng chẳng ai ngó không, cái bộ dạng này của cô thật khiến người ta chán ghét.”

“ Lục Tiêu Ngạn, tôi không phải gái bao.”

Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái quyết liệt thế, ánh mắt anh càng âm u, từng lời từng chữ gằn ra.

“ Cút xuống.”

Doãn Ái cũng dứt khoát đóng cửa, lần này cãi nhau rất lớn, anh ta sỉ nhục cô như vậy, một chút áy náy cũng không có. Con người máu lạnh này rốt cuộc cô chọc phải anh ta chỗ nào chứ.

………..

Hôm sau, đúng buổi chiều khi ta học, Dịch Phàm đứng đợi cô ở cổng trường, hai người nhanh chóng đi đến khách sạn Lôi Vũ. Hôm đó camera đúng lúc bị hỏng, chắc chắn có người muốn đổ tội cho cô.

Bên trong phòng ngủ đều đã khám nghiệm xong, nhân viên phục vụ đã dọn lại như mới, đồ dùng cũng bị thay đổi, dường như đang làm nhiễu công tác điều tra.

Hai người tìm một hồi đều không có tin gì mới, thoáng chốc đã tối trời, Doãn Ái lại phải thất vọng ra về.

“ Người đàn ông hôm đó đi cùng thang máy với tôi có thể làm chứng.”

Cô đột nhiên nhớ ra, nhưng không có ảnh nên không thể xác định danh tính, cô có khai trong đồn cảnh sát nhưng cũng bị bỏ qua, họ cố ý khép tội cho Doãn Ái.

“ Hắn ta đi với em từ tầng mấy?”

“ Từ đại sảnh.”

“ Vậy chúng ta đến xem camera tầng một.”

Dịch Phàm thuận lợi yêu cầu trích xuất đoạn quay hôm đó, quả nhiên có một người đi cùng thang máy với Doãn Ái, hắn ta mặc đồ ở nhà thoải mái nên không bị nghi ngờ, khuôn mặt ở điểm mù của máy quay an ninh nên không thể nhìn rõ.

Chỉ có Doãn Ái tận mắt thấy hắn ta.

Ra đến sảnh khách sạn, cô tràn trề thất vọng rời đi. Ở đây đang đông người, một đứa bé trai ngồi trên xe ô tô nhỏ đi tới chỗ Doãn Ái. Cô không thể nhìn phía sau, Dịch Phàm dùng lực ở tay, dễ dàng ôm lấy eo cô nhấc sang một bên.

Bàn tay anh nóng ấm, xuyên qua lớp áo, cơ thể cô cũng có thể cảm nhận được. Cảm thấy hơi ngại ngùng, Doãn Ái nhanh chóng bảo anh thả xuống.

“ Trẻ con bây giờ cũng thật hiếu động, em chẳng chú ý được gì cả.”

“ Tôi không có mắt ở phía sau gáy, sao có thể nhìn được chứ.”

Doãn Ái thẹn quá hóa giận, mặt cô đỏ lên, không chịu đuối lý.

“ Rồi rồi, là anh vô cớ mắng em…”

Hai người rời đi, lúc này kẻ lạ mặt mới nhìn vào bức ảnh sắc nét vừa rồi, nhấn nút gửi đi. Hạ Tiểu Liên bên này nhận được, ánh mắt như phóng ra lửa, trong lòng đầy thù hận.

Cô ta phải ở trong này lẩn trốn, Doãn Ái lại tranh thủ cướp lấy Dịch Phàm. Cô ta không cam tâm, nếu không phải do Lục Tiêu Ngạn cứu cô ta ra, chắc chắn bây giờ ả đã thể ung dung tự tại ở cùng Dịch Phàm.

Hạ Tiểu Liên không chần chừ, đem số ảnh này gửi hết cho Lục Tiêu Ngạn, lần này cô ta phải loại bỏ cái gai Doãn Ái, chỉ cần Lục Tiêu Ngạn chán ghét Doãn Ái, cô ta mới có thể thuận lợi đẩy Doãn Ái vào tù, quang minh chính đại ở cạnh Dịch Phàm.

“ Ba, Doãn Ái ra tù, cô ta muốn tìm lại chứng cứ vụ Dịch Hạo, con phải làm sao đây?”

Hạ Tiểu Liên khóc lóc, ông Hạ đương nhiên không để con gái xảy ra chuyện. Lại là Doãn Ái, nhưng bây giờ không thể manh động, Lục Tiêu Ngạn là chỗ dựa của cô ta, ông không thể tự mình tìm chết.

“ Ba, con sẽ khiến Lục Tiêu Ngạn chán cô ta, ba giúp con loại bỏ Doãn Ái được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play