Doãn Ái nghĩ mình nghe nhầm, mắt cô tròn xoe nhìn anh ta. Môi cô mấp máy run, cuối cùng lại nghe rất rõ lời nói lạnh lùng của Lục Tiêu Ngạn.
“ Muốn tự sinh tự diệt thì cút xuống, tôi xem cô sống tử tế được bao lâu.”
Trong lòng buồn bực, Doãn Ái cũng không nán lại nữa, xuống xe còn đóng mạnh cửa, chiếc xe thể thao khuất dần trong màn đêm, còn cô chật vật ở đường lớn.
Lần đầu tiên cô dứt khoát như thế, trên đường vắng gọi một chiếc taxi, từ đây về Hoa Thành cũng tiêu tốn không ít.
“ Cô nương này, tối đến nguy hiểm lắm, thân con gái đừng nên đi một mình.”
Tài xế có ý tốt nhắc nhở, nhìn ra phía sau thấy Doãn Ái vùi mặt khóc, trong lòng cũng thấy thương.
“ Cô có chuyện gì sao?”
“ Gặp một thằng khốn.”
Tài xế nhất thời không biết nói gì, chỉ tặc lưỡi cho qua, tuổi trẻ bây giờ yêu đương cũng thật kì lạ.
…………..
Sau lần giận dữ ấy, Doãn Ái vẫn đến trường như bình thường, lời đồn cũng không còn nữa, thay vào đó là việc Doãn Ái có một người bạn trai, người ấy cực kỳ yêu chiều cô.
“ Một lũ nhảm nhí.”
Giọng Bạch Nhạc đanh đá vang lên, Doãn Ái mang một đống sách tham khảo đi bên cạnh, khóe miệng không khỏi cười tươi.
“ Mình phải bảo Phó Nhậm làm đơn, kiện hết lũ này lên tòa mới bõ tức.”
Chẳng là, Bạch Nhạc phải đến vùng núi lấy tài liệu thực tế cho trường, trong nhóm có thêm mấy người cùng lớp nữa, đa phần đều háo hức, chỉ có Triệu Khả Khả cùng đám bạn của cô ta trốn, để dồn một đống việc.
“ Tiểu Ái, lần đi này là về vùng lúc trước cậu ở, hay là…”
Lần này họ đến trấn Gia Trang, trước đây sau khi bị trường đuổi học, cả nhà Doãn Ái phải lánh nạn về đây. Bạch Nhạc không muốn cô nhớ lại những kí ức không hay.
“ Không sao, cũng là về có việc, sẽ không lưu lại lâu.”
Bạch Nhạc thở dài, Doãn Ái che giấu cảm xúc rất giỏi, họ làm bạn lâu năm như thế cô còn không nhận ra sao.
“ Yên tâm, nếu tên Dịch Hạo đó còn cố tình đưa đẩy, mình sẽ kêu Phó Nhậm bỏ tù chết hắn.”
Doãn Ái cười cười, Phó Nhậm là bạn trai Bạch Nhạc, là luật sư có tiếng ở thành phố Tam Châu, Bạch Nhạc thường rất hay lấy anh làm chỗ dựa, mà chỗ dựa này quả thật rất vững chắc.
6 giờ sáng đã có mặt ở trấn Gia Trang, Bạch Nhạc hồi hộp đến mức toát mồ hôi tay, thỉnh thoảng lại lấy phấn qua điểm lại, sắc mặt hồng hào hơn mới bình tĩnh.
“ Này, cả lớp còn mình cậu chưa nộp đề án thực tập đấy.”
Lớp trưởng của bọn họ khá cao, không phải ưa nhìn nhưng là thành phần tinh anh trong xã hội, trên mặt luôn là cặp kính vuông vắn.
Doãn Ái hơi ngại, cô nhẹ giọng xin lỗi rồi giải thích. Người kia cũng không làm khó cô, chỉ nhắc nhở mấy câu rồi rời đi.
Kì thật, Doãn Ái đã nộp đơn cho vài công ty, cũng không phải là quá lớn nhưng đến vòng phỏng vấn cô cũng không thể vào, cứ như bị cho vào danh sách đen vậy. Có thể nói, hồ sơ của cô rất đẹp, kinh nghiệm không đến nỗi tệ.
Vùng núi cao đón mùa đông sớm hơn, mấy cây ban đã phủ đầy tuyết, đường băng trơn tuột nhẵn bóng.
Bọn họ quay tư liệu nhanh chóng trước khi trời tối, cảnh quay sắc nét đang được biên tập dần. Xong việc, Doãn Ái men theo đường suối, thoáng chốc đã thành thạo trở về ngôi làng cũ.
Căn nhà cô ở đã bị dỡ mất, bây giờ cũng chỉ còn lại mảnh đất gồ ghề trống trải. Hàng xóm cũ thấy cô, liếc mắt đã nhận ra, vội niềm nở chào hỏi.
“ Ây ya nha đầu này, càng ngày càng xinh đẹp à.”
“ Thím Lan, lâu ngày không gặp, thím vẫn khỏe chứ?”
Trong trí nhớ của cô, bà rất hay bị đau lưng mỗi khi trời buốt, Doãn Ái còn từng giúp bá lấy đá nóng trong lò chườm vào.
“ Đỡ thì không đỡ, nhưng phải chịu thôi. Ta nói này, có cậu trai nào đến đây tìm cháu, trông sáng sủa lắm, nhìn đã biết là con nhà quyền quý, cứ hỏi ta ngày trước cháu sống thế nào.”
Doãn Ái cũng hơi khẩn trương.
“ Là ai vậy ạ?”
Dịch Phàm, anh ta tìm đến đây làm gì chứ
……
“ Chú Ngạn, bao giờ chúng ta đến vịnh Linh Lung như đã hứa vậy?”
Thằng nhóc thừa hưởng nét đẹp của ba và mẹ, mũi cao da trắng, khuôn mặt hoàn mĩ lại hiếu động, Chu Hiểu Hiểu cũng phải đau đầu.
“ Mặc Mặc, lên nhà cho ba nói chuyện đi con.”
Chu Hiểu Hiểu thường không tham gia vào chuyện của bọn họ, cô bế Mặc Mặc đang ngồi trên đùi Lục Tiêu Ngạn, còn cẩn thận răn đe.
“ Bây giờ đang rất lạnh, khi nào trời ấm chúng ta đi được không?”
Lục Tiêu Ngạn sảng khoái nói, Cố Mặc ngay sau đó cũng bị đưa đi, trong phòng khách chỉ còn lại Cố Viên Long và Lục Tiêu Ngạn.
“ Lô hàng ở vịnh Linh Lung tôi sẽ giao cho Từ Chính, mấy hôm nữa cậu ta đến, cậu chỉ cần nói chuyện với cậu ta là được.”
Cố Viên Long cũng không có ý kiến gì, họ nói chuyện một lúc đã đưa ra kết luận, nhanh chóng hoàn thành công việc. Lục Tiêu Ngạn dường như nhớ ra điều gì đó, anh ta dừng viết, mái tóc đen hoàn mĩ được vuốt cẩn thận phía sau, khí chất vương tử cao ngạo.
“ Cố thị đã tuyển nhân viên thực tập rồi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT