Doãn Ái gật đầu, cổ họng nghẹn ngào nằm trong lồng ngực Lục Tiêu Ngạn. Chỉ khi anh ở bên cạnh, mọi bất an của cô đều biến mất, cảm giác an toàn người đàn ông này mang lại bù đắp cho những gì cô thiếu thốn.

Doãn Ái không nói gì, cô chỉ nức nở vùi vào ngực Lục Tiêu Ngạn. Anh vỗ vào lưng cô trấn an, hơn cả, đây là nước mắt của hạnh phúc.

Đã từng thấy dáng vẻ cô tức giận, vui vẻ, kiên cường mạnh mẽ, chỉ riêng dáng vẻ dựa dẫm vào anh là không có. Lúc đó Lục Tiêu Ngạn không biết nó sẽ như nào, bây giờ anh đã cảm nhận được rồi.

Anh là điểm tựa của Doãn Ái, Doãn Ái cần anh, anh phải tiếp tục sống để bảo vệ cô, thực hiện lời hứa xây dựng gia đình của bọn họ.

Doãn Ái là điểm dừng chân cuối cùng của Lục Tiêu Ngạn, có người cần anh, anh không phải trải qua cuộc sống vô vị kia nữa rồi.

“ Doãn Ái, anh yêu em.”

“ Em cũng yêu anh.”

………..

Sau một tuần trong viện, Doãn Ái và Lục Tiêu Ngạn đều trở về Lục Bảo Kính. Cô đã nghe mọi chuyện trong vụ việc vừa rồi từ Lục Tiêu Ngạn, bao gồm cả Lý Tuyết.

Doãn Ái cũng không biết tâm trạng của mình ra sao, Lý Tuyết từng hãm hại cô, nhưng nếu nghĩ lại, cô ấy cũng rất đáng thương. Hơn nữa, nếu không có Lý Tuyết mở khóa, cô cũng không thể thoát ra được phòng phẫu thuật đó.

Đáng trách, nhưng vẫn đáng thương nhiều hơn.

Vì Doãn Ái vẫn chưa thực hiện được lời hứa với cô ấy, trong lòng sinh ra khó chịu. Cô đã hứa sẽ để Lý Tuyết gặp Ưu Ưu, nghe con bé gọi một tiếng mẹ, chỉ là đã quá muộn rồi.

Doãn Ái hạ bút xuống, cô quay sang nói với Lục Tiêu Ngạn đang nằm trên giường: “ Em ra ngoài thăm mộ Lý Tuyết được không?”

Lục Tiêu Ngạn đang trong thời gian tịnh dưỡng, mọi công việc đều để cho Từ Chính đảm nhiệm. Anh thoáng cau mày, nhưng cũng đồng ý.

“ Anh đưa em đi.” Anh ngồi dậy, Doãn Ái lại ngăn cản.

“ Không cần đâu, anh đang dưỡng thương, em tự đi được rồi.”

Doãn Ái phải thuyết phục đủ mọi lời Lục Tiêu Ngạn mới để cô đi một mình, với điều kiện để tài xế riêng chở đi. Khi Doãn Ái đến khuôn viên này, Dịch Phàm cũng đang ở đó.

Anh ta đứng thẫn thờ trước di mộ Lý Tuyết, cảm xúc phức tạp không thể nói được. Doãn Ái đi đến cạnh Dịch Phàm, thay hoa trong lọ ra, thành thục lau chùi qua.

“ Lúc gọi điện cho anh, tôi đang ở cùng Lý Tuyết.” Doãn Ái vừa lau chùi vừa nói.

“ Anh biết.” Dịch Phàm ảm đạm.

Lý Tuyết không phải tự tử, là anh đã giết cô ấy. Trong lúc không kiềm chế được tức giận đã sỉ nhục cô ấy, người dồn Lý Tuyết vào bước đường cùng cũng chính là anh.

Dịch Phàm không yêu Lý Tuyết, nhưng anh lợi dụng cô ấy để quên Doãn Ái, chà đạp lên tình yêu của Lý Tuyết, gián tiếp khiến cô ấy phải tự vẫn.

‘Ưu Ưu biết gọi mẹ rồi sao? Dịch Phàm tôi chỉ muốn nghe con bé gọi một lần thôi.’

Nếu anh đáp ứng lời thỉnh cầu hèn mọn này của Lý Tuyết, nếu anh không nói những lời tàn nhẫn như vậy, có phải Lý Tuyết sẽ không tuyệt vọng đến mức tự sát hay không.

Hoặc là, nếu Dịch Phàm không cùng Lý Tuyết bắt đầu, cô ấy vẫn sẽ là bông hoa kiêu ngạo ở nước Đức, bọn họ vẫn chỉ là người qua đường, anh sẽ không hủy hoại cuộc đời của cô ấy.

“ Ba ơi…” Ưu Ưu mập mạp trắng trẻo chạy tới, trên tay con bé đã đeo vòng mà Lý Tuyết tặng, còn tự hào khoe với Dịch Phàm.

Giọng nói đứa trẻ ngọt ngào, đôi mắt ấy lại giống hệt Lý Tuyết. Tội lỗi bủa vây Dịch Phàm, cái chết của Lý Tuyết là sự trừng phạt lớn nhất của anh ta.

Ưu Ưu còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu con bé lớn hơn, vô tình biết phải cái chết của mẹ nó là do ba nó gây ra, nó sẽ nhìn anh bằng con mắt gì đây.

“ Chị xinh đẹp…vòng….” Ưu Ưu cười tít mắt.

Đứa bé này đáng lẽ sẽ gọi cô là dì.

“ Ưu Ưu, đây là mẹ của con, con rất giống mẹ biết không?” Doãn Ái xoa đầu đứa nhỏ.

Ưu Ưu tròn mắt nhìn: “ Mẹ ơi, có phải mẹ không muốn nhìn Ưu Ưu không? Sao mẹ không tìm Ưu Ưu?”

Đứa nhỏ ngây thơ, hệt như Doãn Ái năm đó, luôn thường trực câu hỏi này. Sau này, bà Tố Như dùng hành động chứng minh cho cô, bà không cần cô, nhưng Lý Tuyết thì khác, cô ấy rất yêu Ưu Ưu.

“ Ưu Ưu, mẹ con rất yêu con, chỉ là mẹ đang ở trên thiên đường theo dõi con thôi.”

“ Vậy con có chạm vào mẹ được không?”

Câu hỏi của con gái thật khiến Dịch Phàm khó xử, anh cho Ưu Ưu tình yêu thương tuyệt đối của một người ba, cho con bé mọi thứ vật chất trên đời, nhưng vĩnh viễn không thể bù đắp được thiếu thốn tình mẫu tử.

Từ khi sinh Ưu Ưu, Lý Tuyết dù có chỉnh chu mua sắm, con gái ít khi lại gần, nhưng không phải do anh ta ngăn cách sao.

Tạo sao bây giờ anh ta mới nhận ra, lời nói lúc đó của mình tàn nhẫn đến mức nào chứ.

Xế chiều, Doãn Ái mua một ít đồ rồi trở về nhà. Trong sân, Lục Tiêu Ngạn biến một phần khu đất trống này thành khu vui chơi trẻ em rồi. Không chỉ có xích đu, cầu trượt và bập bênh đều đủ cả.

Doãn Ái đi đến, cô khó hiểu nhìn anh: “Anh làm gì vậy, muốn bán vé vào cổng sao?”

“ Đây là chuẩn bị cho con chúng ta, Mặc Mặc khi biết đi đã rất thích chơi xích đu, chơi nhiều sẽ chán, phải thay đổi liên tục.” Anh nhấn mạnh, dường như đã tìm hiểu rất kĩ.

Nhận ra sự lo lắng của Doãn Ái, Lục Tiêu Ngạn giải thích thêm: “ Em yên tâm, khi con lớn anh sẽ gỡ đồ chơi đi, thay bằng trường tập bắn.”

Doãn Ái thấy Lục Tiêu Ngạn không nghiêm túc, cô huých vào người anh một cái rồi rời đi.

Dù vậy, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Lục Tiêu Ngạn một khi có con, tự anh sẽ dành cho đứa trẻ những gì tốt nhất.

“ Tiểu Ái, tối nay nhà Cố Viên Long làm cơm, chúng ta cũng đến dùng bữa đi.”

Bụng Doãn Ái đang ngày một lớn, đứa trẻ lại nằm ngang, đi lại cũng dần khó khăn, Lục Tiêu Ngạn rất ít khi mang cô ra ngoài chơi.

Nhưng nếu đến Cố gia thay đổi không khí cũng là một ý hay.

“ Vâng.”

Đúng 7 giờ tối bọn họ đã có mặt ở Y Bảo Kính. Địch Bối đã dọn gần hết đồ ăn lên bàn, trong phòng khách có Mặc Mặc đang chơi bài tây cùng Tử Tiêu và Vũ Tiểu Yến, Lộc Phàm ngồi uống trà bên cạnh.

Chỉ là không thấy chủ nhà ở đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play