Máu.

Máu tràn ra đất nhuộm đỏ cả một mảng đất. Người nằm trên nền lạnh liên tục co người lại, hai tay vừa run vừa đau vươn ra ôm lấy cơ thể.

Doãn Ái cố gắng chạy đến, cô muốn đỡ người trên đất dậy, nhưng lại phát hiện còng sắt trên tay, trên chân cũng có, cả người bị trói lại phía sau song sắt.

Bụng đột nhiên nhói đau, Doãn Ái giật mình tỉnh dậy, đánh thức cả Lục Tiêu Ngạn bên cạnh. Cô đưa tay ôm lấy bụng, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt cũng nhợt nhạt. Hai vai cô run rẩy, Lục Tiêu Ngạn lay lay cũng không phát hiện ra.

“ Doãn Ái, mơ thấy ác mộng sao….”

Giọng nói của anh ù ù bên tai, Doãn Ái dùng tay đập vào đầu mới hoàn hồn, mái tóc xõa sau lưng đen nhánh, một số sợi còn dính lên trán trơn bóng.

Cô ôm chặt lấy Lục Tiêu Ngạn, anh cận thận cái bụng hơi nhô lên kia, nhẹ nhàng đỡ lấy.

“ Em có linh cảm xấu lắm, Ngạn, anh đừng tham gia vào chuyện đó nữa được không? Giao cho cảnh sát đi anh…” Đầu cô cọ cọ vào vai anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng.

Doãn Ái rất sợ, cô luôn thấy có thứ gì đó nguy hiểm sắp đến.

“ Không sao, mọi thứ sẽ sớm kết thúc thôi.” Anh trấn an cô, hai vai Doãn ÁI vẫn run run.

“ Đừng sợ, anh sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu.” Anh rõ ràng đang lưu luyến, tham lam ôm lấy cô, tham lam hít lấy mùi hương mát dịu của mái tóc.

Lục Tiêu Ngạn cảm thấy như vậy không khiến cô đỡ bất an, anh nói: “ Doãn Ái, anh nợ em một hôn lễ, còn có tuần trăng mật của chúng ta, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta đến thành phố Hokkaido được không?”

Anh nhớ lá phong mùa thu ở đó rất đẹp, dòng suối trong veo róc rách mê người, thật thích hợp để nghỉ dưỡng.

Doãn Ái lắc lại gật, chỉ cảm thấy hốc mắt rất nóng, cô nuốt nước mắt vào trong, dặn mình không được khóc.

Ban đêm cứ như vậy trôi qua, Lục Tiêu Ngạn gọi cho Tử Tiêu sắp xếp phòng bệnh, chuẩn bị vào đó theo dõi mấy hôm theo định kì. Căn phòng rất rộng rãi, như một nhà trọ thu nhỏ vậy, đầy đủ tiện nghi, nhà tắm tư nhân còn có bồn.

Lữ Nha mang theo đồ vào. Từ tầng 3 có thể nhìn ra cổng phía Nam của bệnh viện, ngắm được cả một đường toàn cây ngân hạnh.

Vào mùa thu nhất định sẽ rất đẹp.

“ Anh bận việc thì cũng phải nghỉ ngơi nghe chưa, em không ở nhà nấu cơm, đừng có chê Lữ Nha, con bé nấu rất ngon đấy.” Doãn Ái nghiêm túc dặn dò.

Lục Tiêu Ngạn con người kén chọn này, ra nhà hàng ăn cơm cũng ăn rất ít, sở thích ăn uống đặc biệt khó hầu hạ, đồ ăn Lữ Nha làm ngon đến vậy cũng chê.

“ Em còn nói anh kén chọn, cơm rang em làm cháy không phải anh vẫn ăn sao?”

Cô nghiêm túc, Lục Tiêu Ngạn cũng nghiêm túc.

Doãn Ái chỉ thấy nước ấm chảy vào lòng, người này không nói yêu đương thì thôi, một khi nói thì đúng là mật ngọt rót vào tai, mỗi lời đều khiến trái tim cô nhảy dựng lên.

“ Sao? Yêu anh nhiều hơn rồi chứ?” Thấy mặt cô đỏ, anh càng trêu chọc.

“ Tự luyến.” Doãn Ái quay người đi, để lại Lục Tiêu Ngạn cười nhẹ phía sau.

Hè sắp kết thúc, thời tiết se se lạnh, Doãn Ái nhìn trên tivi, bản tin kinh tế vừa phát sóng việc Chung Khởi về thành phố Tam Châu không được thuận lợi như ở Nam Kì, đa phần đều bị tập đoàn lớn như Bác và Cố thị chèn ép.

Bụng Doãn Ái lớn hơn một chút, bác sĩ nói đứa trẻ có dấu hiệu nằm ngang, sẽ không ảnh hưởng lớn đến vóc dáng của cô, nhưng sẽ bị đè lên thần kinh, dẫn đến việc di chuyển khó khăn và chân phù nề.

Lục Tiêu Ngạn biết để Doãn Ái ở viện không mấy thoải mái, nhưng bụng cô rất dễ bị đau nhói, vẫn nên ở đây kiểm tra thật tốt.

Trời bên ngoài tối đen, gió ngoài cửa sổ cũng lạnh. Y tá đeo khẩu trang xanh lá cây bước vào phòng bệnh, đẩy theo một xe đựng thuốc được khử trùng sạch sẽ.

Doãn Ái cất sách đi, ngẩng đầu nhìn y tá mới này: “ Cô vừa chuyển đến thay y tá Giang à?”

Cô gái trẻ mỉm cười, còn giúp cô đóng cửa sổ: “ Vâng, y tá Giang gặp tai nạn, bệnh viện cử tôi đến.”

Y tá mới đỡ Doãn Ái nằm xuống, còn nhìn chằm chằm vào bụng của cô. Doãn Ái cũng không để ý lắm, theo lịch cô sẽ uống thuốc dưỡng thai rồi đi ngủ, ngày mai Lục Tiêu Ngạn mới từ Hong Kong trở về, sẽ đón cô đến Cố gia chơi.

“ Đứa trẻ rất khỏe mạnh nha.” Y tá cảm thán.

Doãn Ái cũng gật đầu hạnh phúc. Cô dần cảm nhận được sự sống này, dường như nó rất tuyệt diệu, là tình mẫu tử thần kì.

“ Lục phu nhân, ngủ ngon.”

Vệ sĩ bên ngoài cũng chỉ có tầm 5 người, tất cả đều trực không ngủ, uy nghi như tường thành ở ngoài cửa. Dù không tiện nhưng Doãn ÁI cũng không phản đối Lục Tiêu Ngạn chuyện này.

Doãn Ái ngủ rất sâu, cảm tưởng như mê man vậy, đầu cô là một mảng đen kịt, hơn nữa còn choáng váng mơ màng, lạnh lẽo theo đó ùa vào tâm trí.

Do tác dụng của thuốc, Doãn Ái không thể cử động được, muốn mở mắt ra cũng khó.

Cô dường như cảm nhận được ai đó nhấc mình lên, giọng nói cùng âm thanh ồn ào hỗn loạn xung quanh, nhưng bước chân của người ôm cô rất vững, dứt khoát bước đi.

Là Lục Tiêu Ngạn sao.

Là thật hay mơ?

Doãn Ái muốn mở mắt, nhưng sau đó lại tiếp tục mê man, không còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa rồi.

Y tá trẻ kia chạy tới, cởi lớp khẩu trang màu xanh lá cây ra, ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào Doãn Ái trên xe.

David lườm nguýt Lý Tuyết, cảnh cáo cô ta kín đáo một chút, sau đó dặn dò tài xế lái xe rời đi. Lý Tuyết đứng ở nơi khuất camera, cởi bộ áo y tá màu hồng ra ném vào thùng rác.

Ngày mà cô ta cầu xin Doãn Ái cứu mình, Doãn Ái từ chối thẳng thừng.

Ngày mà Dịch Phàm say xỉn đến bệnh viện tâm thần, cô ả nghĩ anh ta đến đón mình, nhưng anh ta lại đến trách móc cô ta, nói rằng tại cô ta mà Doãn Ái không còn nhìn mặt anh ta.

Dịch Phàm còn nói ba cô ta chết là do Lục Tiêu Ngạn giết, mẹ cô ta vào tù là do Lục Tiêu Ngạn sắp xếp.

Cô ta bơ vơ không chỗ dựa như vậy đều do Doãn Ái và Lục Tiêu Ngạn.

Người nọ tên David nói sẽ đưa cô ta ra khỏi nơi địa ngục này, chỉ cần giúp anh ta đưa Doãn Ái ra khỏi bệnh viện.

Lý Tuyết chẳng còn gì để mất, ngay lập tức đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play