Doãn Ái nằm gọn trong lồng ngực Lục Tiêu Ngạn, giọng kể của anh trầm tĩnh, đôi lúc sẽ nghẹn ngào khi nhớ lại, nhưng trên cả vẫn là thù hận.
Anh hận Chung Khởi hủy hoại gia đình của anh, càng hận bản thân không giữ được lời hứa với ba, tận mắt chứng kiến mẹ bị người ta hành hạ đến sảy thai. Mọi thứ trong quá khứ của anh đều tăm tối và bụi bặm.
Doãn Ái ôm chặt Lục Tiêu Ngạn hơn, như muốn xoa dịu nỗi đau của anh. Dù Cố Dã Trung và Lâm Lệ Thi có yêu thương Lục Tiêu Ngạn như con ruột cũng không thể lấp đầy sự trống vắng của anh, nỗi đau mà anh phải trải qua khi chỉ là một đứa trẻ.
Doãn Ái nhỏ giọng: “ Từ nay chúng ta sẽ tiếp tục hạnh phúc, em và…em sẽ là gia đình của anh.”
Cô không chắc nữa, lại sợ không phải mang thai sẽ khiến anh hụt hẫng. Lục Tiêu Ngạn cọ cọ vào mái tóc của cô, giọng nói từ tính trên đỉnh đầu.
“ Tiểu Ái, nói em yêu anh đi, mau nói đi…” Giọng anh gấp gáp, mang theo chút cô đơn.
Doãn Ái nghẹn giọng, mũi hơi đỏ lên, hình như, cô chưa từng nói lời này, nên Lục Tiêu Ngạn thiếu cảm giác an toàn sao.
“ Em yêu anh, Lục Tiêu Ngạn, em rất yêu anh…”
Ở khu Nha Lộ, Doãn Ái đã từng muốn mang người đàn ông này ném thật xa khỏi cuộc sống của cô, sau cùng phát hiện, tình yêu này biến thành gai nhọn đâm vào tim cô, gỡ ra sẽ đau, sẽ chảy máu, chỉ có thể để lại.
Yêu, vừa ngọt ngào vừa đắng cay.
“ Anh có biết em yêu anh nhiều đến mức nào không?”
Nhiều đến mức khi không có sẽ không dám cưỡng cầu, khi có rồi lại lo được lo mất, khi mất rồi lại phát hiện không thể quên được, khi một lần nữa nắm giữ chắc chắn sẽ không buông tay.
Lục Tiêu Ngạn lắc đầu: “ Anh không biết.”
Anh khẽ nhắm mắt: “ Anh không biết…vậy nên hãy dùng thời gian cả đời nói với anh, mỗi ngày đều nhắc nhở anh…”
Nhắc anh có một gia đình, nhắc anh không cô đơn. Nhắc nhở anh rằng cô cũng yêu anh.
Hai người dựa sát nhau, Lục Tiêu Ngạn như có một liều thuốc an thần hữu hiệu, anh mau chóng chìm vào giấc ngủ. Suốt thời gian lưu lạc đến khi trưởng thành, anh chưa từng mơ về ba mẹ. Sự dịu dàng của mẹ và ấm áp của ba thật đáng lưu luyến.
Trong giấc mơ, anh đã nhìn thấy em trai của mình, mẹ vẫn đang trong bếp nấu cơm cùng ba, một cảnh tượng quen thuộc dường như sắp bị lãng quên.
Sáng hôm sau, Lục Tiêu Ngạn theo thói quen dậy rất sớm, người con gái bên cạnh anh còn đang say giấc, mềm mại như nước.
Anh khẽ hôn lên trán cô, tối qua Lục Tiêu Ngạn đã phơi bày ra bộ dạng yếu đuối nhất của mình trước Doãn Ái, anh tháo bỏ toàn bộ lớp phòng ngụy, giao toàn bộ tự ái cùng trái tim này cho cô.
Đồng nghĩa với việc trao sinh mạng đời này của anh cho cô.
Lục Tiêu Ngạn đến Bác Á, trước khi đi còn dặn dò Lữ Nha đừng đánh thức Doãn Ái, nấu thêm một ít cháo trắng cho hệ miễn dịch.
Doãn Ái ngủ một giấc đến 7 giờ sáng, cô bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt, mái tóc dài đến vai buông nhẹ, nhìn lười biếng lại trẻ trung.
Khuôn mặt Doãn Ái vẫn giống như nữ sinh vậy.
Cô ăn cháo trắng, cảm giác trong người có gì đó không đúng. Gần đây cô ngủ nhiều hơn, ăn uống thất thường, kinh nguyệt chưa đến rồi, nhất định phải đến viện kiểm tra.
Khóe mắt lan tràn ấm áp, nếu đúng như vậy, cô nhất định cảm tạ ông trời.
Lữ Nha thấy bát cháo còn nhiều, lo lắng hỏi: “ Phu nhân, không vừa miệng chị sao, có cần em nấu lại không?”
Doãn Ái lắc đầu cười: “ Không sao, chỉ là không đói lắm.”
……….
Ba giờ sau Doãn Ái cùng Lữ Nha đến bệnh viện kiểm tra, cô đứng lấy số đăng kí, Lữ Nha còn hồi hộp hơn cô, tay toát mồ hôi nãy giờ.
“ Phu nhân cẩn thận chút.”
Doãn Ái cười cười: “ Cũng chưa chắc chắn mà, không cần khoa trương như vậy.”
Hai người ngồi ở ghế chờ, hôm nay khoa phụ sản như có cùng hẹn, đặc biệt đông người đến khám thai. Doãn Ái ngồi chờ ở hàng ngoài cùng, hai tay nắm lấy quai xách, cảm giác mong đợi vô cùng.
“ Doãn Ái.” Từ xa có tiếng phụ nữ vọng lại, Doãn Ái xoay người, là Hạ Tiểu Liên, còn có một đứa trẻ đi cùng.
Bé trai vẫn còn nhỏ, đi lại hơi chậm chạp, khuôn mặt bụ bẫm non nớt, nhìn rất đáng yêu.
“ Cô đến khám thai à?” Hạ Tiểu Liên nhấc Quân Quân lên.
“ Tôi chỉ đến xét nghiệm.” Doãn Ái được bạn nhỏ cầm tay, sự mềm mại ấm áp thật thiêng liêng, như một sợi dây kết nối vậy.
“ Ba…” Quân Quân mở miệng gọi, âm thanh nhỏ ngọt ngào. Hạ Tiểu Liên chấn chỉnh: “ Gọi cô đi con, cô…”
“ Ba….đẹp...” Thằng bé vẫn không gọi.
Doãn Ái phì cười, Hạ Tiểu Liên mắng yêu một câu: “ Ngốc nghếch.”
“ Tại Dịch Hạo chỉ dạy nó một từ duy nhất mới như vậy.”
Doãn Ái gật đầu, thì ra hai người họ kết hôn rồi. Hạ Tiểu Liên ngồi cạnh cô, như một người bạn già lâu năm tâm sự.
“ Trước đây chúng tôi đều có lỗi với cô,…”
Chưa để Hạ Tiểu Liên kịp nói câu tiếp theo, Doãn Ái đã ngăn chặn: “ Đừng nhắc chuyện cũ.” Cô đột nhiên nhớ ra gì đó: “ Lý Tuyết tại sao phải vào viện vậy?”
Hạ Tiểu Liên nghĩ lại liền thấy tức: “ Năm đó cô ta làm tôi động thai, Dịch lão gia vốn đã không vừa mắt, ngay lập tức kiện cô ta, Dịch Phàm cũng ly hôn, không có quyền nuôi con liền phát điên.”
Còn nhấn mạnh thêm: “ Ưu Ưu ở cùng cô ta, sớm muộn cũng bị dạy hư.”
Suy cho cùng, Lý Tuyết cũng rất đáng thương, miễn cưỡng đặt cược tình cảm vào một người đàn ông, sau cùng vẫn thua trắng.
Hạ Tiểu Liên thở hắt ra: “ Cô cũng không cần thương hại cô ta, bên nhà ngoại đã đón về chăm sóc rồi.”
Lữ Nha quay lại, đã đến tên Doãn Ái vào phòng siêu âm, cô vội tạm biệt Hạ Tiểu Liên rồi rời đi.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt phúc hậu tròn đầy, biết cô là người mới, nhẹ nhàng hướng dẫn cô.
Trên bụng có gel mát lạnh, bác sĩ dùng máy di chuyển quanh phần bụng của Doãn Ái, hơi hơi ấn xuống dò xét. Trên màn hình đen trắng có dấu chấm nhỏ xuất hiện, bác sĩ đảo quanh, cuối cùng in ra tờ giấy kết luận.
“ Chúc mừng cô gái, cô có thai được hai tháng rồi.”
Doãn Ái mừng rỡ chạm vào bụng, trên màn hình là phim chiếu thai nhi, bác sĩ nói tim đứa nhỏ bắt đầu hình thành, trong người cô có thêm một sinh linh nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT