Doãn Ái đưa mắt nhìn anh, Sở Mục Dương đối với cô trở nên khách sáo vô cùng, cũng không coi cô như người nhà nữa, chỉ như là ân nhân của nhà họ Sở.

Sở Mục Dương từ nhỏ thất lạc gia đình, phải sống chui lủi ở một khu quân sự tồi tàn, việc anh đi theo con đường này là vì sinh tồn, anh muốn sống, ngoài công việc đó ra thì không có cách nào để sống như một con người thực thụ.

Anh sai đường, nhưng đó là con đường duy nhất.

“ Doãn Ái.” Sở Mục Dương quay sang: “ Thực xin lỗi cô chuyện gây tai nạn, là do tôi quá hèn nhát không dám tự thừa nhận, ngụy trang quân tử và nghĩ rằng có thể bù đắp tội lỗi của mình.”

“ Doãn Ái, thực xin lỗi cô.” Lời muốn nói bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể thốt ra, trong lòng vừa nhẹ nhõm lại thanh thản.

Sự thật dù thế nào cũng phải đối diện.

Đêm tai nạn Sở Mục Dương từng nhắc cô ở lại cửa hàng tiện lợi một lúc, Doãn Ái đã phớt lờ lời của anh, khi tháo chạy khỏi bọn côn đồ, là cô lao thẳng ra đường cái, xe không phanh kịp có thể hiểu được.

Doãn Ái im lặng lắng nghe, khi biết Sở Mục Dương là thủ phạm, cô không hận là nói dối. Nhưng điều cô không chấp nhận được là tại sao anh không đưa cô đến bệnh viện, tại sao suốt hai tháng chưa một lần xuất hiện.

Chuyện xảy ra tai nạn không ai mong muốn, hơn nữa Doãn Ái cũng đã lành lặn trở lại, chuyện cũ sẽ không truy cứu.

“ Mục Dương, khi biết tin đúng là tôi có trách anh, nhưng bây giờ thì không nữa rồi…tôi thực coi anh và Sở Miên là gia đình, vì vậy nên đừng đẩy tôi ra…”

Doãn Ái ngẩng đầu lên, khi cô cười mắt sẽ cong lại như trăng rằm, khóe miệng câu lên đầy ngọt ngào, so với cái nắng mùa hè oi ả thì cô có phần êm dịu, như một lát chanh tươi mát, nhưng cũng khiến người khác chua xót.

Sở Mục Dương khẽ cười, gia đình, vậy anh là một người anh trai tốt rồi.

Phán Phán nằm trên bàn phẫu thuật, Lục Tiêu Ngạn chỉ cách cô bé một tấm rèm, trên tay là đường truyền máu, từng giọt từng giọt dưới áp lực của máy rơi vào ống truyền.

Anh vẫn còn nhớ câu nói của Doãn Ái: “ Cùng là hiến tủy, là làm việc nhân đạo, có mất của anh miếng thịt nào đâu.”

Đó là lần đầu tiên anh bị một người con gái dạy dỗ, lòng nhân ái, tính con người của anh tưởng như đã biến mất từ khi bị huấn luyện trong khu quân sự lại được cô vớt lên.

Lục Tiêu Ngạn hiến tủy, sau đó nghe được lời cảm ơn của cô, cảm giác cũng không tệ, nếu không muốn nói là vui vẻ.

Rốt cuộc là từ lúc nào anh đã tự tiện khắc cô vào trong lòng. Chẳng lẽ là từ khi nhìn thấy người con gái xinh đẹp mạnh mẽ ở trạm xe bus.

Anh ngẫm nghĩ, thật sự là ngay lần đầu tiên sao?

“ Chàng trai vất vả rồi, phẫu thuật rất thành công.” Bác sĩ nam quay sang nói với Lục Tiêu Ngạn, sau đó vươn vai đi ra ngoài.

Sở Miên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, vậy là từ nay Phán Phán có thể khỏe mạnh bình thường rồi.

Lục Tiêu Ngạn cũng được đẩy ra, dường như vẫn như bình thường, tự tin rằng chỗ máu đó cũng chẳng thể khiến anh mệt mỏi. Lúc đó Phó Nhậm cũng vào bệnh viện, anh ta ngồi nói chuyện cùng Sở Miên và Sở Mục Dương.

Lục Tiêu Ngạn không muốn ở viện thêm một giây nào nữa, ngay lập tức trở về nhà.

Doãn Ái ngồi bên cạnh anh, còn cẩn thận lấy sữa cho Lục Tiêu Ngạn.

“ Phó Nhậm đến tìm có chuyện gì vậy?” Cô cắm ống hút, đưa trước mặt Lục Tiêu Ngạn.

Anh hút một hơi rồi mới trả lời: “ Là chuyện tài sản thôi. Trước khi đến Nam Kì, Khải Văn đã chuyển toàn bộ tài sản của mình đứng tên Sở Miên, bấy lâu nay đều do anh quản lý, tìm kiếm Sở Miên cũng thật sự khó khăn.”

Doãn Ái gật đầu, Lục Tiêu Ngạn lại nói thêm: “ Khải Văn được Cố gia chôn cất, mộ phần của anh ấy nằm trong khuôn viên Cố gia, sau khi Phán Phán phẫu thuật xong sẽ đến bái lĩnh.”

“ Khải Văn rất yêu Sở Miên, không ngờ lại tính toán kĩ lưỡng đến vậy.”

Lục Tiêu Ngạn khẳng định lại lời cô: “ Rất yêu.”

Bọn họ về đến Lục Bảo Kính, Lữ Nha đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn cho Lục Tiêu Ngạn bổ máu, anh nhìn cũng có chút choáng ngợp.

Sau khi ăn xong, Doãn Ái đi tắm trước, Lục Tiêu Ngạn vẫn tiếp tục làm việc trong thư phòng.

Cô tắm sạch sẽ xong liền trở ra, khuôn mặt do nước nóng phả vào hơi hồng hồng, trong lòng nhộn nhịp có chút ngờ vực. Kinh nguyệt không tới, bấy lâu nay bận rộn chuyện Phán Phán cô cũng quên béng.

Doãn Ái lắc đầu, không nên nói với Lục Tiêu Ngạn sớm, nếu không phải sẽ khó xử biết bao.

Cô đi qua thư phòng, Lục Tiêu Ngạn hình như đang nói chuyện với Từ Chính, chỉ là biểu cảm trầm trọng đó làm Doãn Ái có chút bất an.

Lục Tiêu Ngạn đến Bác Á, Từ Chính cũng có mặt đúng lúc, trên tay là một bản báo cáo chi tiết.

Từ Chính đặt lên bàn: “ Lục tổng, đám người Chung Khởi bắt đầu chuyển về Tam Châu hoạt động rồi, sắp tới còn muốn hợp tác với chúng ta, anh xem…”

Lục Tiêu Ngạn trầm tư, hình ảnh Chung Khởi cùng gương mặt có vết sẹo dài qua mắt, đêm đó thân ảnh cao lớn đầy máu đến cục bộ, dương dương tự đắc giành chiến công vẫn ám ảnh sâu trong đầu anh.

“ Liên hệ đi.” Anh nhàn nhạt nói, nội tâm vẫn luôn gào thét mãnh liệt.

Lần làm ăn này rất lớn, nhưng thứ Lục Tiêu Ngạn quan tâm không phải là lợi nhuận đạt được, anh muốn từng bước từng bước kéo Chung Khởi xuống địa ngục, vĩnh viễn không có đường ra.

Lục Tiêu Ngạn có thể nhìn ra mục đích lớn của việc hợp tác lần này là rửa tiền, trước đây trong cục tham mưu, Chung Khởi luôn âm thầm tính toán tuồn một nguồn tiền lớn bất hợp pháp ra thị trường, từng là thủ khoa của học viện tài chính nên ông ta nắm rất rõ cách vận hành.

Đầu óc thông minh, hơn nữa tập đoàn Thịnh Khiêm đã tồn tại lâu đời, gần đây mới chuyển về chi nhánh Nam Kì.

“ Lục tổng, nếu anh muốn tố cáo ông ta, việc hy sinh Bác Á là mạo hiểm, chúng ta vẫn nên nghĩ hướng khác.”

Từ Chính e dè, Bác Á là công sức cả đời của Lục Tiêu Ngạn, Từ Chính đi theo anh từ khi mới khởi nghiệp đến giờ, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thành tựu đều khắc ghi, nếu vì trả thù mà đánh cược, sợ rằng người mất hết là anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play