Doãn Ái tắt máy, cảm thấy tứ chi bách hải đều ấm áp, trong lòng như có suối ấm chảy qua. Hình như cô cũng đồng tình với Lục Tiêu Ngạn, quá trình yêu đương rất thú vị a.

Cô đi lên tầng ba, Phán Phán đã được đưa vào phòng hồi sức, ba người đều ngồi canh ở bên giường bệnh.

“ Sở Miên, bác sĩ nói đã có sẵn nguồn hiến tim rồi, chúng ta đánh cược một phen được không?”

Sở Mục Dương lên tiếng, bọn họ đều ý thức được, tiếp tục duy trì như vậy cũng không phải là cách hay. Doãn Ái để cơm hộp nóng hổi lên trên bàn, một hộp đưa cho tiểu Vũ.

“ Chị, chị dẫn em đi xét nghiệm được không? Em qua sắp 15 tuổi rồi, em sẽ ăn nhiều, em muốn truyền máu cho Phán Phán.” Tiểu Vũ khẩn cầu.

Doãn Ái khó xử: “ Vậy chị dẫn em đi xét nghiệm nhé?” Cô như thăm dò Sở Miên.

Sở Miên thấy vậy miễn cưỡng gật đầu.

Khi Lục Tiêu Ngạn đến trong phòng chỉ có Sở Miên cùng Sở Mục Dương, đáy mắt anh phát ra tia nghi hoặc, khuôn mặt này, đã từng thấy ở đâu rồi sao?

Sở Mục Dương đứng trước mặt: “ Nếu anh tìm Doãn Ái thì cô ấy đang đi xét nghiệm rồi.”

Hai người đàn ông như phát ra mùi thuốc súng, một kẻ kiêu ngạo tận trời, một kẻ cứng đầu đụng mặt, người ngoài đứng nhìn cũng thấy ớn lạnh.

Lục Tiêu Ngạn lạnh giọng: “ Sao cô ấy phải đi xét nghiệm?”

Đúng lúc đó Doãn Ái dẫn theo tiểu Vũ mới lấy máu trở về, bước chân cô đảo nhanh hơn, vội đến tách Lục Tiêu Ngạn ra.

“ Không bị sao chứ?” Lục Tiêu Ngạn giữ hai vai cô, nhìn qua một lượt, xác định không có một chút trầy xước nào mới yên tâm.

“ Em đã nói là không sao mà.” Cô quay sang Sở Mục Dương: “ Kết quả sẽ có vào 3 giờ chiều, lúc đó anh dẫn tiểu Vũ đi lấy nhé.”

Lục Tiêu Ngạn đưa mắt nhìn sang đứa trẻ tiểu Vũ kia, trong nháy mắt anh khựng lại. Anh đi đến lại gần, máu trong người như đang trào ngược, hô hấp cũng cảm thấy nghẹn.

Đứa trẻ không lên tiếng. Khuôn mặt này, sự bình tĩnh cùng khí chất của tiểu Vũ, hệt như một bản sao của Khải Văn.

Cảm xúc phức tạp đan xen, khi Khải Văn chết đã nói anh hãy tìm vợ con mình ở khu Lạc Hòa, nhưng Lục Tiêu Ngạn cùng Cố gia đã đào tung cả thành phố, thậm chí còn kiểm tra các đường thông hành, không có một bóng dáng của gia đình anh ấy.

Bây giờ đứa trẻ này xuất hiện trước mặt anh, vậy người phụ nữ trong kia chẳng phải là…

Lục Tiêu Ngạn chỉ từng nhìn thấy vợ Khải Văn đúng một lần, lúc đó anh còn khá nhỏ, không thể nhớ rõ mặt. Khi điều tra về nhà họ Sở cũng không xem qua ảnh của Sở Miên, chỉ biết gia cảnh không tốt.

Anh đã làm ra chuyện gì thế này.

Lục Tiêu Ngạn nhìn tiểu Vũ: “ Nhóc này, ba của nhóc là ai?”

Tiểu Vũ không có ý định nói chuyện với người lạ, thằng bé nói: “ Chúng tôi không quen chú.”

Tính cách có vẻ không giống Khải Văn lắm. Doãn Ái thấy Lục Tiêu Ngạn kì lạ, cô chạy đến kéo anh ra.

“ Anh làm nó sợ đấy.”

Sở Mục Dương cũng trừng Lục Tiêu Ngạn một cái. Anh trực tiếp bỏ qua, nhìn sang Doãn Ái đầy hào hứng: “ Em vừa đưa thằng bé xét nghiệm máu sao?”

“ Vâng.”

Lục Tiêu Ngạn nhận được câu trả lời, anh xoay người đến cuối hành lang, lấy điện thoại nói chuyện rất lâu. Doãn Ái khó hiểu nhìn anh, Lục Tiêu Ngạn không giải thích cho cô, giấu diếm làm chuyện gì đó.

Đúng ba giờ chiều, Cố Viên Long cùng ba và gia gia đến bệnh viện. Thấy Lục Tiêu Ngạn đứng ở trước cửa phòng bệnh, trên tay còn cầm theo giấy xét nghiệm của tiểu Vũ.

Lục Tiêu Ngạn vào thẳng vấn đề: “ Có mang không?”

“Có, đưa bản này đây cho tôi.” Cố Viên Long cầm giấy đi xét nghiệm ADN

Cố lão gia đã già, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, dáng người cao lớn cầm theo cây gậy gỗ chống xuống đất: “ Ngạn tử, cháu dâu của ta đâu?”

Lục Tiêu Ngạn hướng vào phòng bệnh, Sở Miên đang nhợt nhạt nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong. Còn có cả đứa nhỏ tiểu Vũ. Thời khắc này bọn họ đã chờ lâu lắm rồi, bây giờ ông lão có xuống hoàng tuyền cũng mãn nguyện đối mặt với Khải Văn.

Cố Dã Trung đi theo cha vào trong phòng, Sở Miên bị tiếng bên ngoài đánh thức.

Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Cố lão gia, trong lòng vừa hoảng hốt vừa xúc động: “ Gia gia…bác Cố…hai người…”

Chỉ một tiếng thốt ra thôi cũng đủ khiến Cố lão gia đau lòng, đứa trẻ này bao lâu nay gầy đi không ít, lại phải một mình nuôi con nhỏ, là lỗi của ông mà.

“ Nha đầu ngốc, năm đó con chạy đi tận đâu, có biết chúng ta lo thế nào không?”

Sở Miên bật khóc nức nở, trong mắt hai trưởng bối, cô mãi mãi chỉ là tiểu công chúa được hai bên gia đình cưng chiều hết mực, là tiểu bảo bối vô giá của Khải Văn.

“ Gia gia,…”

Hai mắt Cố lão gia nheo lại, đỏ ửng lên, vẫn vỗ vỗ vào lưng Sở Miên như hồi trước. Bao nhiêu ủy khuất dồn nén trào ra, cảm giác cơ quan trong cơ thể đều quặn đau, thương tâm vô cùng.

Cố Dã Trung nhìn sang tiểu Vũ, khuôn mặt này khẳng định là con trai của Khải Văn rồi. Ông lại gần thằng nhóc, ân cần đối đãi.

“ Ta là ông nội của con, mau gọi một tiếng ông nội đi nào.” Một già một trẻ quen thuộc đến lạ.

“ Ông nội…?”

Gia đình nhà họ Cố coi Khải Văn như con cháu ruột thịt, khi đó cùng nhà họ Sở qua lại, Sở Miên cùng Khải Văn thành một cặp, được các trưởng bối ủng hộ vô cùng.

Chỉ là khi Kỉ Bách Điền gia nhập, trở thành con sâu làm rầu nồi canh, ăn mòn từ bên trong, hại ba Sở tự tử vì bị lừa, cả Sở gia phá sản.

Sở Miên lúc đó không ở Tam Châu, một thân một mình chạy trốn khắp Nam Kì cùng với chiếc bụng lớn, từ một thiên kim cành vàng lá ngọc thành người chật vật tìm đất sống trong xã hội.

“ Là lỗi của chúng ta, liên lụy đến con và Khải Văn,…”

“ Gia gia, có phải Khải Văn xảy ra chuyện gì rồi không?...” Sở Miên đã không nghe tin gì từ anh suốt 15 năm nay, đáy mắt hoang mang sợ hãi nhìn Cố lão gia.

“ Năm đó tranh chấp dữ dội, Khải Văn…thằng bé, đã chết vì bị thiêu cháy rồi…” Cố Dã Trung nghẹn ngào.

Sở Miên không dám tin vào tai mình nữa rồi, hai mắt vô thần ầng ậng nước. Sau mười lăm năm xa cách, tin đầu tiên cô được nghe là Khải Văn đã chết rồi.

Lồng ngực đau nhức âm ỉ, nước mắt như đê vỡ trào ra: “ Khải Văn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play