"Vậy thì mời Bạch tiểu thư đi theo tôi. Nào, lối này!"

Thạc A Tráng cúi người, làm động tác mời, lễ phép nói với Bạch Khởi Song.

Hai người họ cùng nhau rời đi, để lại Cố Yên Chi đang khoanh tay trước ngực, nhếch mép cười đầy tự mãn. . Truyện Full

Mặc dù căn hộ này không đẹp và rộng như mục tiêu lúc đầu Bạch Khởi Song định chọn nhưng cũng đáp ứng đầy đủ nhu cầu mà cô đưa ra. Chính vì vậy, Bạch Khởi Song không do dự, liền lập tức quẹt thẻ, mua đứt căn hộ này ngay tức khắc.

Thạc A Tráng cười như được mùa, cầm tờ hợp đồng mua bán chẳng khác gì vớ phải vàng ròng. Sau khi giao lại chìa khóa cho Bạch Khởi Song, ông ta còn không quên căn dặn thêm: "Nếu có bất cứ chuyện gì khó khăn, Bạch tiểu thư hãy liên lạc với tôi. Tôi sẽ làm hết khả năng của mình để giúp đỡ cô. Đừng ngại."

Bạch Khởi Song mỉm cười cảm ơn, đôi mắt long lanh gợn lên vài tia phức tạp.

Chờ sau khi dọn dẹp qua căn phòng mới mua, cô liền thận trọng đặt di ảnh của Bạch Huấn lên bàn, mỉm cười dịu dàng nhìn cha. Mọi việc hoàn tất khi kim đồng hồ điểm đúng mười một giờ đêm. Bạch Khởi Song còn cần phải đem quần áo và đồ dùng sinh hoạt chuyển tới đây nữa thì mới được coi là hoàn tất.

Cô đưa tay quệt ngang mồ hôi trên trán, khóa lại cửa phòng mà đi ra ngoài.

" y dà! Lại gặp cô ở đây!"

Lại là Cố Yên Chi.

Bạch Khởi Song kinh ngạc nhìn cô ta, thâm tâm không khỏi buồn cười. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi bất cứ đâu cũng có thể gặp lại nhau.

"Này, cô dám lườm tôi?"

Cố Yên Chi không chịu để yên cho Bạch Khởi Song, hùng hổ buông tay khỏi hông gã đàn ông bên cạnh, sải nhanh từng bước về phía Bạch Khởi Song. Cô ta hếch mặt nhìn Bạch Khởi Song bằng ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, bộ ngực căng tròn hở ra quá nửa sắp sửa bật tung khỏi lớp áo voan mỏng.

Thật phiền phức!

Bạch Khởi Song hừ lạnh, vẫn giữ phép lịch sự gật đầu chào Cố Yên Chi. Cô liếc thử đồng hồ, thấy thời gian đã muộn nên muốn trở về Bạch gia ngay lập tức.

Nhưng Cố Yên Chi vẫn ương bướng níu tay Bạch Khởi Song lại, nhất định ép cô phải đứng lại nói chuyện tay đôi. Bất lực, Bạch Khởi Song đành phải chán nản lên tiếng: "Ôi trời, Cố tiểu thư. Tôi và cô đâu có liên quan gì với nhau mà hết lần này tới lần khác cô kiếm cớ gây sự nhỉ?"

Chỉ chờ có thế, Cố Yên Chi vênh mặt lên nhìn Bạch Khởi Song, mỉm cười chế giễu: "Có chứ sao không? Bạch Khởi Song, ả tình nhân của cha tôi kia mà."

"Chậc. Cô vẫn khăng khăng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi thế nhỉ. Thôi được rồi, Cố tiểu thư cành vàng lá ngọc, muốn nói gì đấy là quyền của cô."

Ngừng một chút, Bạch Khởi Song tiếp tục nói thêm: "Còn xin lỗi, tai tôi không kịp nảy số."

Dứt lời, Bạch Khởi Song hất mạnh tay Cố Yên Chi ra khỏi người mình, sau đó xoay gót đi thẳng về phía thang máy.

Cố Yên Chi tức giận nện gót uỳnh uỵch, nhất thời không làm chủ được lý trí mà mở miệng chửi tục vài câu. Mọi người trong chung cư nghe thấy tiếng ồn liền vội vàng thò đầu ra nhìn, tò mò quan sát động tĩnh bên ngoài.

Nhưng vốn dĩ, việc ai người nấy lo, nên họ cũng chỉ hóng hớt một vài câu rồi lại đóng rầm cửa lại. Cố Yên Chi đưa tay chạm lên đôi bông tai bằng ngọc trai hiếm của mình, ánh mắt vẫn hằm hằm hướng về phía Bạch Khởi Song vừa đi.

"Thôi nào, đừng tự rước bực tức vào người như thế chứ."

Người đàn ông vỗ vỗ lên vai cô nàng, không quên kéo tay Cố Yên Chi cùng nhau rời đi.

Bạch Khởi Song nắm chắc chìa khóa oto trong lòng bàn tay, sau đó bình thản nhấc gót bước xuống bãi đỗ xe. Chú bảo vệ lười biếng liếc mắt nhìn cô một lát, sau đó lại há miệng ngáp dài.

Gió lạnh về đêm càng thêm trở nên gay gắt hơn nhiều. Bạch Khởi Song co ro ôm lấy hai bả vai nhỏ, sau đó vội vàng kéo mạnh chốt khóa. Tuy nhiên, cô chưa kịp lách cả người vào trong xe thì từ sau lưng, một tiếng động inh tai từ đâu vang lên ầm ĩ.

m thanh rơi "bịch" gần ngay sát khiến Bạch Khởi Song giật thót. Tiếp sau đó là những tràng hú hét kinh hoàng của một vài người dân chung cư.

"Chết người rồi. Á… Á…"

"Có người tự sát."

"..."

Bạch Khởi Song rùng mình quay phắt lại nhìn, thâm tâm lập tức co rúm. Giữa bãi đỗ xe, một thân ảnh yểu điệu nằm co quắp dưới đất. Toàn bộ tứ chi đều bị gãy dập, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc dài cong rủ xuống, che gần hết khuôn mặt.

Máu tươi bắn tung tóe cả một mảng đất. Chiếc xe bên cạnh nạn nhân bị lõm hẳn mui, chứng tỏ cô gái này rơi từ trên tầng cao xuống với tốc độ vô cùng nhanh và mạnh.

Nạn nhân chỉ khoác chiếc áo choàng tắm mỏng, hiện tại đã ngấm đặc mùi tanh nồng của máu. Bạch Khởi Song trông thấy cô gái có chút gì đó quen thuộc, đánh liều bước tới gần vị trí cô rơi xuống.

Đôi bông tai ngọc trai đắt tiền văng ngay dưới gót giày của cô, lập tức thu vào trong tầm mắt Bạch Khởi Song. Cô há hốc miệng, hai mắt mở to. Nếu không nhầm, người con gái này chính là… Cố Yên Chi.

Cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng có mặt. Sau khi bảo vệ hiện trường và sơ tán đám đông hỗn loạn, họ bắt đầu đem nạn nhân đặt lên cáng cứu thương. Một bên mặt trái của cô gái đã bị dập nát, nhưng Bạch Khởi Song vẫn có thể nhận ra một cách dễ dàng.

Cố Yên Chi… đã chết.

"Không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Tim nạn nhân đã ngừng thở."

Một viên cảnh sát lắc đầu đầy bất lực.

Họ phong tỏa hiện trường, khẩn trương truy vết các dấu vết khả nghi nhất. Bạch Khởi Song run run rút điện thoại, tìm tới số máy của Hàn Khang Dụ. Tuy có chút chần chừ nhưng cô vẫn quyết định gọi cho anh để thông báo.

Dù gì, Cố Yên Chi cũng có quan hệ với nhà họ Hàn, vẫn nên báo qua cho anh thì hay hơn. Điện thoại đổ chuông một hồi dài nhưng Hàn Khang Dụ không hề bắt máy. Bạch Khởi Song tắt điện thoại, bình tĩnh quan sát cảnh sát làm việc.

"Nạn nhân là Cố Yên Chi, hai mươi tư tuổi."

Viên cảnh sát trẻ cầm thẻ tên cá nhân của Cố Yên Chi lên, đọc to rõ ràng từng tiếng. Anh chàng chính là Phú Thịnh Văn.

Phú Thịnh Văn cũng đã nhận ra Bạch Khởi Song, vội vàng nháy mắt ra hiệu với cô. Bạch Khởi Song cảm thấy chuyện này cũng không liên quan đến mình, toan xoay lưng rời đi. Nhưng cô chỉ vừa đi được vài bước, một giọng nói lảnh lót từ sau lưng vang vọng lên.

"Anh cảnh sát, tôi đã trông thấy nạn nhân và cô ta cãi nhau om sòm trong chung cư."

Bà ta vừa nói, vừa chỉ tay về hướng Bạch Khởi Song tố cáo.

Cảnh sát như vớ được vàng, lập tức lao đến bao vây xung quanh Bạch Khởi Song. Có người còn chuẩn bị còng, sẵn sàng đem cô áp giải về đồn. Trông thấy cảnh tượng này, Phú Thịnh Văn tức khắc méo xệch miệng. Anh dám đem tính mạng của mình ra để khẳng định rằng Bạch Khởi Song hoàn toàn vô tội trong vụ án này.

Nhìn đồng nghiệp lăm le bao vây Bạch Khởi Song như vậy, Phú Thịnh Văn bỗng chốc cảm thấy họ thật vô dụng.

"Tôi và nạn nhân đã xảy ra tranh cãi. Nhưng dường như cảnh sát các anh có cái nhìn khá phiến diện nhỉ?"

Phú Thịnh Văn chưa kịp lên tiếng, Bạch Khởi Song đã thay anh mở miệng thốt ra trước.

Cảnh sát lập tức bị chọc giận, trừng mắt nhìn cô đau đáu, mãi sau mới chịu xoay mặt rời đi chỗ khác.

Đám đông ồn ào vẫn liên tục bàn tán lẫn nhau, ném về phía Bạch Khởi Song những ánh nhìn dè dặt. Cô thở dài, bỗng chốc cảm thấy những người này thật nực cười. Chưa cần biết sự việc đúng sai như thế nào liền đã vội đánh giá, quả thực nhảm nhí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play