Hành lang tối tăm và lạnh lẽo hun hút, trải dài suốt cả lối đi là hàng loạt rác thải ngập ngụa, liên tục bốc mùi hôi thối và tanh tưởi vô cùng. Một vài con bọ bò lổm ngổm trên mặt đất, rúc đầu vào bãi rác lục lọi tìm kiếm thức ăn.
Những tiếng bước chân nặng nề liên tục vang vọng, thỉnh thoảng lại làm Bạch Khởi Song hơi giật mình. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt nặng nề, bề ngoài đã bong tróc khá nhiều, ánh mắt hoảng loạn lúc đầu đã trở nên xáo rỗng.
Chiếc kẹp tóc bằng sắt của cô gái tóc đỏ được cô nắm lại thật chặt trong lòng bàn tay, đang thành thục cứa qua cứa lại trên sợi dây thừng. Tuy công việc này có chút khó khăn và đòi hỏi thời gian dài, nhưng chí ít trong hoàn cảnh như thế này, đây chính là cơ hội cứu sống cuối cùng của cô.
Các đầu ngón tay bắt đầu đỏ lựng cả lên, truyền tới cảm giác đau đớn. Bạch Khởi Song vẫn nhìn chằm chằm vào phía cửa, cẩn thận lắng nghe từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Lucifer gửi một tấm ảnh chụp Bạch Khởi Song nằm trên sàn nhà cho một vài gã đàn ông mà lão quen biết. Ngay lập tức, những hồi chuông phản hồi được gửi tới không có chút chậm trễ.
"Chà… chà, khi nào thì ông sẽ mở phiên đấu giá?"
"Ồ! Thật tuyệt! Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô ta hò hét, ôm đùi van xin tôi tha mạng đấy."
"Người đàn bà của Hàn Khang Dụ ư? Tôi sẽ cọc một triệu đô trước."
"..."
Lucifer cười đến nỗi híp cả hai mắt.
Lão ném điện thoại lên giường, cởi áo khoác ngoài, hếch mặt nhìn Alex ra lệnh: "Đem cho cô ta một ít cơm trắng."
Alex gật đầu cái rụp. Hắn thèm khát cơ thể Bạch Khởi Song đã lâu, chỉ muốn tìm thời cơ tiếp cận để ngắm nghía người đẹp thêm một chút.
Sột soạt…
Nắm cửa xoay ngược vài vòng, sau đó nhẹ nhàng mở bung. Cánh cửa sắt hé ra không lớn, chỉ đủ để một người có thể chui qua. Alex bật công tắc điện, căn phòng lập tức sáng bừng.
Bạch Khởi Song đang tựa lưng vào tường, trông thấy Alex liền giật mình sợ hãi. Cô co rúm cơ thể, đầu gối chân hơi di chuyển, thành ra lại khiến chiếc váy dính bẩn bị tốc lên, để lộ cặp đùi mơn mởn xuân sắc hết mực non mềm.
Hai tròng mắt Alex như muốn nổ tung. Hắn nuốt nước bọt, cuống họng chậm rãi di chuyển lên xuống.
"Ăn đi." Alex ném về phía Bạch Khởi Song một hộp cơm trắng, ánh mắt háo sắc vẫn dính chặt lên lớp da thịt trắng muốt bị lộ ra của cô. Bạch Khởi Song lắc đầu, mềm mỏng nói: "Tôi… tôi bị trói như thế này thì ăn làm sao được?"
"À, ừ nhỉ!" Alex nhàn nhạt nói.
"Cảm phiền anh có thể giúp tôi không?" Đôi mắt long lanh của Bạch Khởi Song ngấn nước, hàm răng thẳng đều tăm tắp nhẹ nhàng cắn lên đôi môi căng mọng. Hai chân Alex như muốn nhũn cả ra. Hắn mon men bước tới bên cạnh Bạch Khởi Song, còn không quên đẩy cánh cửa khép kín hơn một chút.
Khi trông thấy bóng hình to lớn của Alex đã đến rất gần, Bạch Khởi Song hơi nhoài người ra phía trước, dịch chuyển cặp chân thon về hướng hắn ta.
"Anh cởi trói giúp tôi một chút. Tôi muốn đi vệ sinh. Dù gì hai tay cũng đã bị trói, không đủ sức chạy thoát."
"Không được, biết quái gì cô mưu mô đa đoan." Alex lắc đầu gạt ngang. Hắn thừa hiểu những tình huống như thế này thì con mồi đều tìm cớ chạy trốn, dễ gì qua mắt được hắn. Nhưng Bạch Khởi Song thực sự rất đáng thương, sụt sịt năn nỉ bằng âm giọng mềm mại như tơ lụa: "Tôi cần anh kéo váy giúp. Tôi thực sự sẽ vỡ bàng quang nếu còn phải nhịn thêm đấy."
"Ực!"
Khi nghe đến hai từ "kéo váy", đũng quần Alex lập tức trở nên chặt trội, cứng ngắc, lộm cộm vô cùng khó chịu. Hắn ta ngầm đánh giá, cô gái yếu ớt, cả người chi chít vết thương như thế này đâu có khả năng chống lại hắn được.
Đắn đo một hồi, Alex quyết định cởi trói cho Bạch Khởi Song. Hắn đưa bàn tay thô thiển xoa nắn phần bắp chân trắng nõn của cô, sau đó tìm nút thắt để gỡ. Khi đôi chân được giải phóng, cổ chân Bạch Khởi Song đã in hằn vết dây thắt đỏ lựng cả lên. Cảm giác tê buốt, gần như bại liệt cũng không còn nữa.
Alex vẫn chưa chịu rời đi. Hắn nhếch môi nở một nụ cười đểu cáng, cầm lấy hai đầu gối chân của Bạch Khởi Song, dùng lực tách rộng.
"A! Anh làm gì vậy?"
Bạch Khởi Song không chống cự, hơi ưỡn ngực lên, sợ sệt nhìn gã đàn ông thèm thuồng sắc dục này chằm chằm.
"Haa! Cô rất thơm, khiến ông đây muốn nếm thử."
Dứt lời, Alex nhắm hờ hai mắt, tay giữ chặt hai chân Bạch Khởi Song, đầu chúi xuống phía dưới, lè lưỡi mà liếm lên cổ chân cô. Da thịt nhạy cảm tức khắc co rút. Bạch Khởi Song thấy rõ sự ẩm ướt xen lẫn nhẫy nhụa, nhớp nháp tanh hôi đang liên tục mơn trớn lên cơ thể mình.
Thấy cô gái này có vẻ đã biết điều hơn sau khi bị dọa nạt, Alex lại càng thêm thích thú. Hắn tiếp tục hạ thấp lưng xuống, muốn làm nhiều những động tác cường bạo với Bạch Khởi Song hơn.
Tuy nhiên, từ phía gáy sau ót của Alex bỗng chốc truyền tới một cảm giác vô cùng đau buốt, làm não bộ Alex như muốn nổ tung. Hắn loạng choạng ngẩng đầu lên nhìn, một cú thúc trời giáng xuất phát từ phía dưới đâm xuyên mạnh lên. Khuôn hàm Alex phát ra tiếng bốp gãy nát, vài chiếc răng cửa rơi văng vương vãi.
"Khốn… khốn khiếp!" Alex nằm bò ra đất, đau đớn ôm miệng rên rỉ.
Bạch Khởi Song đứng ngược sáng, nhẹ nhàng tóm gọn lấy mái tóc dài mềm mại mà cuốn ra phía sau. Cô ném chiếc cặp sắt đã bị mài mòn tới mức méo mó, vặn vẹo xuống đất, cũng chính nhờ có nó mà Bạch Khởi Song mới tự cởi trói để phản kích ngược lại được. .
||||| Truyện đề cử:
Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em |||||
Alex bị đau tới xây xẩm đầu óc. Hắn loạng choạng bò dậy, không tin một thanh niên vạm vỡ như hắn lại phải chịu thất bại dưới tay của một ả đàn bà.
Cơ thể to lớn lắc lư mạnh, sau đó co chân xông thẳng về phía Bạch Khởi Song với một cú đấm tàn bạo. Động tác của cô nhanh thoăn thoắt, thuận lợi nghiêng đầu né tránh, lập tức xoay ngược lại mà sử dụng sức mạnh của chân phải, đạp thẳng một cước thấu tim vào ngực Alex.
Rầm!
Alex trượt chân, ngã phịch xuống đất. Cơn đau từ hàm và ngực làm sức lực của Alex suy kiệt hẳn. Máu tươi cùng dãi nhớt liên tục nhiễu ra, ướt đẫm cổ áo hắn, bốc mùi hế sức tanh tưởi.
Trong lúc hắn đang lồm cồm chống tay bò dậy liền làm rơi một con dao găm nhỏ. Bạch Khởi Song tinh mắt nhặt lấy, hừ lạnh chạy thật nhanh ra phía cửa.
Trước khi rời đi, cô còn không quên nhếch môi cười khẩy, kéo mạnh khóa sắt nặng nề, đem nhốt Alex vào bên trong để thế chỗ cho mình.
Sau trận vật lộn, khắp người Bạch Khởi Song ướt đẫm mồ hôi. Cô men theo những góc khuất trong hành lang để tránh bị phát hiện, rón rén ngó trước nhìn sau tìm đường thoát nạn.
Phía cuối có ánh sáng mờ nhạt từ trong phòng ngủ rọi ra. Bạch Khởi Song đánh liều đi tới, hé mắt nhìn vào bên trong thông qua lỗ hở không lớn. Quả nhiên, Lucifer đang ở nơi này. Lão ngồi trên sofa, đối diện là hai gã đàn ông ngoại quốc ăn mặc lịch lãm. Bọn chúng giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ Tiếng Anh. Bạch Khởi Song đã am hiểu về ngôn ngữ này, thừa khả năng nghe hiểu.
"Không ngờ thằng oắt con Hàn Khang Dụ lại nhát chết đến vậy." Lucifer cười gằn nói. Vài tảng mỡ của hắn khẽ rung rinh theo điệu cười khả ố, trông hết mực nặng nề.
Hai gã trước mắt liên tục gật gù, chốc chốc lại bồi thêm một câu: "Hắn ném người đàn bà của mình ở lại thế mạng, còn bản thân thì xách đít bỏ chạy, nhục nhã hơn cả một con chó. Càng nghĩ lại càng thêm buồn cười."
Bạch Khởi Song lặng người, đôi mắt tròn long lanh đầy sao vì kinh ngạc quá độ mà mở to, gần như không chớp mắt. Hàn Khang Dụ để mặc cô tự sinh tự diệt nơi Nam Mỹ xa xôi này, còn bản thân lại tham sống bỏ chạy ư?