Mới hơn một tuần trước, vừa bị vả miệng vì chửi cô, mà bây giờ chưa gì đã gặp lại. Đúng thật là trái đất vô cùng tròn, oan gia ngõ hẹp đi đâu cũng gặp nhau.
Dạ Thẩm Lan nhìn thấy Y Hạ trên tay đang xách theo mấy hộp cơm và mấy ly nước, liền cười khẩy. Cô ta buông tay Trần Tuấn Tú ra, từng bước đi đến trước mặt cô.
"Chậc chậc! Cô thiếu tiền tới nỗi phải đi làm sai vặt như thế này sao? Thật đáng thương."
"Dạ Thẩm Lan! Bài học lần trước cô vẫn chưa học được sao?"
"Mày..."
"Xin chào. Lại gặp nhau rồi. Thẩm Linh."
Trần Tuấn Tú bước lên phía trước, đưa tay ra nhe răng cười. Y Hạ chẳng màn để ý đến bọn họ, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương cửa hàng, cô không muốn có chuyện không vui. Y Hạ lách người đi qua Dạ Thẩm Lan và Trần Tuấn Tú để vào trong thì lại bị Dạ Thẩm Lan ngán đường. Cô ta nhìn một lượt từ đầu đến chân, bĩu môi nói.
"Đến giao thức ăn thì nên kêu người ta ra nhận. Thân phận thấp hèn như mày mà đi vào lỡ bị mất thứ gì đó quý giá,. người ta lại nghi ngờ là mày lấy."
"Hừ... Buông ra."
Dạ Thẩm Lan hất cằm lên, kéo ra một nụ cười khó ưa, bàn tay đang nắm tay Y Hạ hơi dùng sức, đẩy mạnh một cái khiến cơ thể Y Hạ bất ngờ mất thăng bằng, va vào một xào đồ đắc tiền rồi cùng ngã xuống. Dạ Thẩm Lan vui vẻ hô to lên.
"Có người ngã lên làm hư quần áo của các cô rồi này."
Tiểu Lộ và Ninh Uyển chỉ vừa mới đi vào trong để rót nước thì đã phải vội vàng chạy ra. Nhìn khung cảnh trước mặt khiến hai người hoảng hồn. Dạ Thẩm Lan đắc ý dùng giọng mỉa mai.
"Chậc. Làm sao bây giờ, ở đây toàn là quần áo đắc tiền, cô lại làm rơi hết xuống đất rồi. Nè nè, hai cô mau đến xem thử rồi bắt đền thiệt hại đi chứ. Mà chắc nó không có tiền để bồi thường cho các cô đâu."
Nói rồi cô ta còn khoái chí cười lớn, trong lòng thầm nghĩ"Dạ Thẩm Linh, lần này cô sẽ bị mất mặt cho mà xem".
Tiểu Lộ và Ninh Uyển vội bước tới đỡ Y Hạ đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
"Chị! Không sao chứ?"
"Không sao!"
Mộ Ninh Uyển tức giận dùng tay đẩy mạnh Dạ Thẩm Lan khiến cô ta lảo đảo bước lùi về sau. Trước khi cô ta kịp lên tiếng thì câu nói của Ninh Uyển đã trực tiếp làm cho cô ta bấn loạn.
"Cô là ai mà lại dám đẩy ngã bà chủ của chúng tôi."
Dạ Thẩm Lan há hốc mồm kinh ngạc, nhìn về phía Y Hạ. Miệng lắp bắp nói mãi không thành câu.
"Cô...cô gọi nó...là...bà chủ?"
"Đúng vậy! Chị ấy là chủ của cửa hàng này."
Dạ Thẩm Lan phút chốc ngây người, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Phàm là những người trong giới thượng lưu đều sẽ biết đến thương hiệu nổi tiếng Violet. Những người có thể làm việc trong cửa hàng Violet này đều là những người có tiếng tăm trong ngành thiết kế. Mà lúc nãy cô ta cũng đã xem qua, quần áo trong cửa hàng này đích thực là của nhà thiết kế nổi tiếng Jenny, nhà thiết kế độc quyền gắn liền với thương hiệu Violet. Mà Dạ Thẩm Linh... tại sao lại có thể trở thành bà chủ của chi nhánh thuộc cửa hàng Violet được chứ?
"Dạ Thẩm Linh...Mày..."
"Y Hạ...Có chuyện gì vậy?"
Nhược Kiến Nam đứng ở ngoài cửa liền thấy một màn này, dù không nghe thấy gì và cũng không chứng kiến cảnh tượng lúc Y Hạ bị xô ngã nhưng anh vẫn cảm thấy là có chuyện rồi nên mới mở cửa đi vào.Nghe tiếng gọi, Dạ Thẩm Lan quay lại nhìn. Đôi mắt cô ta đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Nhược Kiến Nam.
Bước chân trầm ổn, khí thế ngút trời, Kiến Nam đi đến bên cạnh Y Hạ, ánh mắt quan sát một lượt cơ thể cô rồi dừng lại ở một vết xước trên cánh tay đang rỉ ra ít máu. Anh nắm lấy tay cô, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vết thương đó.
"Sao lại bị thương?"
"Anh! Em không sao!"
"Kiến Nam, là con điên này tới đây gây sự, lại còn xô ngã chị Y Hạ."
Nhược Kiến Nam ngước mặt lên, gương mặt đẹp trai không góc chết khiến Dạ Thẩm Lan mê mẩn. Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô ta.
"Cô đến gây sự!"
"Không có! Chỉ là có chút hiểu lầm."
Trần Tuấn Tú đứng bên cạnh quan sát, nhìn cách Nhược Kiến Nam quan tâm Thẩm Linh thì liền cảm thấy quan hệ giữa hai người không được bình thường. Còn có khi nãy anh ta vừa mới gọi cô là Y Hạ.
"Hiểu lầm sao!"
"Phải! Chỉ là hiểu lầm. Xin hỏi anh đây là..."
"Tôi là anh trai của em ấy."
"Cái gì?"
Dạ Thẩm Lan kinh ngạc thốt lên, từ lúc nào mà Dạ Thẩm Linh lại có một người anh đẹp trai vậy chứ!
"Dạ Thẩm Linh, mày đang dở trò gì vậy?"
"Xin cô hãy tôn trọng em gái tôi. Còn nữa, em ấy tên Nhược Y Hạ, là đại tiểu thư nhà họ Nhược không phải là Dạ Thẩm Linh."
Giọng nói lạnh lùng không chút khách khí của Nhược Kiến Nam khiến Dạ Thẩm Lan như bị chuốt rượu, nhìn anh một cách say đắm. Trần Tuấn Tú đứng bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của cô ta thì lại cảm thấy chán ghét. Trò chơi của anh và cô ta cũng nên dừng lại rồi.
"Xin lỗi, là chúng tôi gây phiền phức cho cô Nhược đây. Toàn bộ tổn thất tôi xin chịu trách nhiệm."
"Không cần. Mời hai người ra khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Y Hạ lên tiếng đuổi khách. Cô không muốn gặp lại con người này thêm một lần nào nữa.
Trần Tuấn Tú cúi đầu, nở nụ cười nhẹ chào cô rồi nắm tay Dạ Thẩm Lan lôi ra ngoài. Dạ Thẩm Lan bị lôi đi nhưng vẫn luyến tiếc mà quay đầu lại nhìn Kiến Nam. Người đàn ông này thật hấp dẫn.
"Y Hạ, không sao chứ!"
"Không sao! Sao anh lại tới đây?"
"Nghĩ trưa nên tới xem em một chút. Cô ta là ai?"
"Đại tiểu thư nhà họ Dạ, Dạ Thẩm Lan!"
Bên trong xe.
Trần Tuấn Tú chán ghét nhìn gương mặt loè loẹt son phấn của Dạ Thẩm Lan.
"Chúng ta kết thúc đi!"
"Tuấn Tú..."
"Cô không cần diễn kịch nữa, tôi đã chán xem cô diễn lắm rồi."
"Anh đang nói gì vậy?"
"Cô cho rằng tôi là thằng ngu không biết gì hay sao? Cô đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông trước khi đến với tôi."
"Tuấn Tú, anh nghe em nói. Chúng ta... chúng ta đã xảy ra chuyện đó rồi. Anh phải chịu trách nhiệm với em."
"Trách nhiệm? Trách nhiệm gì? Cô cho rằng ngày hôm đó, người cùng cô lăn lộn trên giường thật sự là tôi sao?"
"Anh..."
"Hừ! Bất ngờ lắm đúng không? Tôi thích của lạ nhưng không thích sài lại đồ của người khác. Người hôm đó yêu đương với cô là một tên đàn em của tôi nên tôi và cô chẳng có quan hệ gì cả."
"Anh...Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?"
"Cô tìm mọi cách để leo lên giường của tôi chẳng qua cũng là vì thế lực và gia sản của Trần thị thôi. Vậy nên bây giờ.. lập tức xuống xe ngay. Tôi và cô không còn chút quan hệ nào nữa."
"Tuấn Tú! Em thật lòng yêu anh mà."
"Cút! Đừng để tôi nổi nóng."
Dạ Thẩm Lan dù không cam tâm nhưng vẫn phải đi xuống. Trần Tuấn Tú một khi đã nổi giận thì thủ đoạn cũng tàn nhẫn không kém gì Mạc Thanh Phong cả. Chuyện đó cô ta đã tự mình được chứng kiến nên cô ta không đủ dũng khí để thách thức người đàn ông này.
Trần Tuấn Tú lái xe bỏ đi,. mặc cho Dạ Thẩm Lan đứng đó tức giận nhìn theo. Trong đầu anh ta đã có một mục tiêu khác.. Nhược Y Hạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT