Thẩm Linh nhẹ giọng nhắc nhở người đối diện. Chỉ là cô không ngờ tới, Mạc Thanh Phong lại trưng ra cái bộ mặt vô liêm sỉ mà nói với cô.

"Ồ...Xin lỗi! Bàn tay của cô thật rất giống với người vợ cũ của tôi".

Dạ Thẩm Linh đứng hình mất hai giây, khoé môi cô giựt giựt, trong lòng thầm mắng "Mạc Thanh Phong anh đúng là tên khốn kiếp, da mặt anh quá dày rồi". Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng chứ Thẩm Linh nào có lá gan để nói ra câu đó chứ.

Trong khoảnh khắc câu nói của Mạc Thanh Phong thốt ra, tận sâu trong lòng của ai kia đã bắt đầu rối loạn. Đỗ Hạ Vy đứng nhìn một màn này mà tay chân run rẩy, cô ta cũng sắp đứng không vững nữa rồi. Thái độ này của Mạc Thanh Phong thật sự khiến cô ta bất an trong lòng. Suốt sáu năm qua, Hạ Vy ở bên cạnh anh, cô ta là người chứng kiến rõ nhất, khoảng thời gian Thẩm Linh biến mất, Mạc Thanh Phong gần như là hoá điên.

Hạ Vy nhớ rõ ngày hôm đó, một ngày mưa tầm tã của tháng chín hai năm về trước, khi Trường Tam báo cho anh cái tin không mấy vui vẻ...

____________

Ngày hôm đó, Mạc Thanh Phong đang cùng Hạ Vy ăn tối tại nhà riêng của anh thì Trường Tam đi vào.

"Cậu Mạc! Tôi vừa nhận được một tin tức".

"Tìm thấy Dạ Thẩm Linh rồi sao?"

Mạc Thanh Phong không chút kiên kị về sự có mặt của cô mà trực tiếp hỏi Trường Tam, trong ngữ điệu còn mang theo sự vui vẻ và mong chờ. Ngay thời khắc đó, Đỗ Hạ Vy biết...Mạc Thanh Phong thật sự đã để Thẩm Linh ở trong lòng. Tay siết chặt đôi đũa, Đỗ Hạ Vy càng quyết tâm không để anh tìm được Thẩm Linh.

"Vâng! Đúng là có tin tức. Chỉ là..."

"Thế nào ".

"Cậu Mạc..."

"Từ lúc nào mà cậu lại hành xử lưỡng lự như vậy?"

Mạc Thanh Phong có chút không kiên nhẫn, trong câu nói còn mang theo cả sự tức giận. Đỗ Hạ Vy thấy vậy thì chen ngang vào.

"Anh Phong! Đừng trách cậu ấy nữa, cứ để cậu ấy từ từ nói".

"Nói!"

Một từ duy nhất phun ra, đó không phải là nói bình thường mà là mệnh lệnh. Trường Tam hít sâu một hơi, thận trọng nói ra từng câu từng chữ thật rõ ràng.

"Tôi nhận được tin báo, tìm thấy xác một người phụ nữ trôi dạt trên bờ biển của nước Y. Tuy chưa có thông tin chính xác nhưng tình báo của chúng ta cho biết người phụ nữ đó rất có thể là...cô Dạ..."

Choảng.

Một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên giòn giã, cái bát thủy tinh bị anh ném mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo vỡ tan tành. Đỗ Hạ Vy ngồi đối diện chứng kiến cảnh này sắc mặt trở nên trắng bệch không còn một chút máu. Lần đầu tiên...Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Mạc Thanh Phong, lần đầu tiên Hạ Vy được tận mắt chứng kiến anh nổi giận. Biểu cảm này, thần thái này...thật sự quá đáng sợ rồi.

"Lập tức đưa tôi đến đó".

Trường Tam gật đầu nhận lệnh mà không dám hé răng nửa lời. Đừng nói là Đỗ Hạ Vy, kể cả người thân cận với Mạc Thanh Phong như anh ta đây còn thấy sợ hãi thì Đỗ Hạ Vy vẫn có thể ngồi đó đã là bản lĩnh lắm rồi, nếu đổi lại là người khác thì chắc đã bỏ chạy từ lâu.

"Thẩm Linh! Mạc Thanh Phong tôi không cho phép thì cô không được chết".

Sau đó anh cùng Trường Tam rời đi, bỏ lại Hạ Vy một mình trơ trọi ở đó. Cô ta tức giận ném cái bát xuống sàn, trong mắt toàn là thù hận.

"Dạ Thẩm Linh! Tôi nhất định không để cô có cơ hội gặp lại anh ấy".

_____________

"Jenny, em xong chưa?"

Một giọng nam vang lên từ phía cánh cửa kéo Đỗ Hạ Vy trở lại với thực tại. Mạc Thanh Phong có chút không đành lòng buông tay Thẩm Linh ra, ánh mắt cả ba người nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Một người đàn ông chạc khoảng hai mươi chín tuổi với gương mặt điển trai, đôi mắt đen láy và mái tóc nâu hạt dẻ đứng đó. Trên người anh ta mặc chiếc áo sơ mi đen cùng chiếc quần đen tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Anh ta nhìn Thẩm Linh (Jenny), trên môi xuất hiện một nụ cười ấm áp cùng sự cưng chiều trong đáy mắt, sải chân đi đến bên cạnh cô, đem Mạc Thanh Phong cùng Đỗ Hạ Vy hòa tan vào không khí.

Thẩm Linh nhìn thấy anh, trên môi cũng nở ra một nụ cười tươi tắn, thoải mái. Mạc Thanh Phong thu nụ cười của cô vào trong tầm mắt. Người phụ nữ này ở trước mặt anh lại tươi cười với người đàn ông khác. Cô...chán sống rồi sao?

"Dạ Bạch, sao anh lại lên đây?"

"Mọi người về hết rồi mà vẫn chưa thấy em nên anh lên xem một chút!"

"À...Em chỉ là đang thảo luận về bản thiết kế với khách hàng thôi, cũng đã xong rồi, đang chuẩn bị về".

Thẩm Linh quay sang Hạ Vy, ngữ điệu lịch sự nói với cô ta.

"Ngại quá cô Đỗ. Cũng đã hết giờ làm việc, tôi cũng phải tan làm rồi. Phiền cô Đỗ và anh Mạc đây ngày mai quay lại một chuyến ".

"Không sao, không sao! Chúng tôi cũng đang định về đây. Chỉ là..."

"Cô Đỗ có vấn đề gì sao?"

"Jenny, tôi xin lỗi vì sự đường đột này nhưng...cô có thể cho tôi biết người này là ai không?"

Đỗ Hạ Vy lịch sự hỏi, đôi mắt lấp lánh đặt lên người Cố Dạ Bạch. Nếu như...Nếu như anh ta là người yêu mới của Thẩm Linh thì cô ta sẽ không cần lo lắng tốn sức nữa.

"À... Giới thiệu với cô, anh ấy là Cố Dạ Bạch, là..."

"Tôi là bạn trai của Jenny! Rất vui được gặp cô. Cô Đỗ".

Thẩm Linh trợn tròn mắt nhìn Cố Dạ Bạch, đáp lại ánh mắt đó là một nụ cười đến chói lóa cùng cái nhúng vai bất đắt dĩ của anh. Thế nhưng Thẩm Linh không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười khoác tay anh.

"Đúng vậy cô Đỗ! Anh ấy là bạn trai tôi".

Lời xác định của Thẩm Linh vừa nói xong, bầu không khí trong phổi đột ngột lạnh xuống. Có ai đó lại bắt đầu tức giận rồi.

___________☘️☘️

🌳🌳CÁC BẠN ĐỌC GIẢ YÊU QUÝ! GHÉ THĂM TRUYỆN THÌ CHO VY XIN MỘT LIKE MỘT COMMENT VÀ MỘT LƯỢT THEO DÕI CỦA MỌI NGƯỜI NHÁ! ĐỂ VY CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI 😊😊

ĐẦU TUẦN CÓ PHIẾU VOTE RỒI. CÁC BẠN QUÝ VY VÀ YÊU THÍCH TRUYỆN THÌ VOTE CHO VY NHA 😊😊 CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play