Tiểu Ngôn đã lên phòng ngủ say từ lúc nào mà bữa tiệc tối vẫn chưa tàn. Hai con ma men đã thành công xâm nhập vào cơ thể của Mộ Ninh Uyển và Tần Lộ Lộ nên hai cô gái này chắc là định mở luôn bữa tiệc khuya.
Mạc Thanh Phong đã đi vào thư phòng làm việc, anh đã đi khỏi công ty khá lâu rồi, mọi việc đều giao cho Tử Văn, trợ lý đắc lực nhất, cánh tay trái của anh, lúc này Tử Văn đang báo cáo công việc với anh.
Mạc Thanh Phong có hai người thân cận, một người là Tử Văn giúp anh quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty. Người còn lại chính là Trường Tam, giúp anh giải quyết những chuyện trong thế giới ngầm.
Mạc Thanh Phong không làm những chuyện phạm pháp. Nhưng đôi khi có những việc không thể trực tiếp ra mặt giải quyết nên vẫn phải nhờ vào "thế lực ngầm" ra tay.
Khi giải quyết xong việc, anh ghé ngang phòng Tiểu Ngôn, thấy cậu bé đã say ngủ thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, sải bước đi xuống ban công.
Mộ Ninh Uyển và Tiểu Lộ có lẽ đã không thể uống thêm được nữa. Cả hai cứ ngồi gục lên gục xuống, đôi mắt cũng đã không còn mở nữa, chỉ trong ba giây lập tức gục đầu xuống bàn.
"Say rồi"
Thẩm Linh nhìn Nhược Kiến Nam và Trường Tam với ánh mắt bất lực. Đúng là không còn từ nào để nói. Cũng vừa lúc đó, Mạc Thanh Phong bước xuống.
"Không uống nữa à".
"Hừm... Không biết phải nói gì với hai đứa này nữa".
"Trễ rồi, nên đi ngủ thôi".
"Nhưng còn bọn họ..."
"Cậu chủ và mợ chủ cứ đi trước. Chỗ này một mình tôi xử lý được rồi "
Mạc Thanh Phong gật đầu một cái liền nắm lấy tay Thẩm Linh kéo cô lên tầng. Giờ chỉ còn lại Trường Tam và Kiến Nam bốn mắt nhìn nhau.
"Anh đưa Mộ tiểu thư vào phòng đi, chỗ này cứ để tôi".
"Vậy thì làm khổ anh rồi ".
Nhược Kiến Nam cõng Mộ Ninh Uyển trên lưng, đưa cô vào một căn phòng trên tầng hai. Dù sao thì ngôi biệt thự này cũng không có thiếu chỗ ngủ.
Trường Tam bế Tiểu Lộ đặt lên sofa trong phòng khách sau đó thì anh đi dọn tàn cuộc.
Ba mươi phút sau, mọi thứ đều đã được dọn dẹp gọn gàng tươm tất, Trường Tam mới bước ra phòng khách nhìn cô gái nhỏ đang ngủ. Nhìn gò má ửng hồng vì rượu, anh ta lại cảm thấy cô nhóc này cũng rất đáng yêu.
Trường Tam lại một lần nữa bế cô lên, đưa cô vào một căn phòng ngay tầng dưới. Anh cũng đã bị cô hành hạ cả ngày hôm nay rồi còn gì. Lúc đi khu vui chơi, cánh tay anh đã bị cô nhóc này cào cấu không thương tiếc. Giờ anh sẽ đưa cô vào phòng rồi cũng sẽ kiếm chỗ nào đó để ngủ.
Đặt Tiểu Lộ xuống giường, Trường Tam định rời đi thì một lực kéo khiến anh chới với mà ngã xuống. Đôi môi anh áp sát lên môi Tiểu Lộ, thân hình rắn chắc nằm sấp lên người cô,lập tức anh cảm nhận được một luồn điện vừa xẹt ngang qua cơ thể mình. Nụ hôn đầu của anh... bị cô cướp mất rồi.
"Đừng đi..."
Giọng nói của Tiểu Lộ có chút mềm mại khiến tâm tình Trường Tam khẽ động. Hai cánh tay cô vẫn ôm chặt cổ anh, đôi mắt mờ đục vì rượu đầy mị hoặc nhìn anh.
"Anh biết không, từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã...thích anh rồi. Thật sự, rất thích anh".
Trường Tam bị câu nói của Tiểu Lộ làm cho bất động. Cô gái này đã say đến mức không còn biết trời trăng gì nữa rồi, vậy mà lại nói thích anh. Nhưng người ta vẫn hay nói, lời nói lúc say chính là lời nói thật lòng nhất. Vậy cho nên cô gái nhỏ này... thật sự thích anh rồi.
"Còn anh thì sao, anh có thích tui hôn?"
Ánh mắt tĩnh lặng của anh đột nhiên chao động dữ dội. Chính bản thân anh cũng tự hỏi, liệu anh có thích cô gái nhỏ này không? Anh không biết. Chỉ là khi gặp được cô ấy, anh chỉ muốn che chở, bảo vệ cô mà thôi. Anh chỉ muốn nhìn thấy cô cười, không muốn nhìn cô chịu ấm ức. Như vậy thì có phải là thích hay không?
Nhìn gương mặt Tiểu Lộ đang ở gần trong gang tấc, Trường Tam lại có chút không kiềm lòng được. Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh gần phụ nữ. Đôi môi mỏng áp xuống, tham lam đặt nụ hôn cuồng nhiệt lên môi người thiếu nữ dưới thân mình.
Đột nhiên Trường Tam ngưng lại, rời khỏi môi cô, bàn tay to lớn đang giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang không chịu yên phận mà làm loạn của cô. Anh cắn nhẹ vào cổ cô, giọng nói khàn đục vang lên bên tai.
"Nếu như không muốn bị tôi ăn sạch thì em nên ngoan ngoãn một chút, đừng có nghịch lung tung".
Đôi môi nhỏ chu lên, Tiểu Lộ lại vòng tay ôm lấy anh, không để anh rời đi.
"Anh đừng đi. Ở lại với tôi đi, tôi không quen ngủ chỗ lạ, tôi...sợ ma".
Giọng nói của cô nhỏ dần rồi nín lặng, cô đã ngủ nhưng vẫn không buông anh ra. Trường Tam thở dài một hơi, ánh mắt anh có ba phần bất lực bảy phần cưng chiều nhìn cô. Thôi thì dù sao cũng chỉ là ôm cô đi ngủ, cũng không có mất mát gì. Vậy thì cứ ngủ thôi.
Tiểu Lộ dụi đầu vào lòng ngực ai đó, vòng tay ôm lấy bờ eo rắn chắc mà ngủ ngon lành.
Ở bên phía Nhược Kiến Nam cũng không tốt hơn chút nào. Mộ Ninh Uyển sau khi vào phòng liền nôn đến xanh mặt, Nhược Kiến Nam cho cô uống một viên giải rượu nên mới đỡ hơn đôi chút. Thế nhưng mà lại có một vấn đề khác xảy ra...
Mộ Ninh Uyển khóc nấc lên, tiếng khóc của cô nghe thương tâm đến rầu cả ruột. Cũng may là căn phòng nào cũng được cách âm, nếu không thì bên ngoài nghe được lại cho rằng anh ức hiếp cô.
Nhược Kiến Nam bất lực ngồi trên giường, cánh tay bị cô ôm chặt, Ninh Uyển nép vào lòng anh khóc lóc chửi rủa.
"Cố Dạ Bạch, cái đồ khốn kiếp nhà anh, bà đây sẽ không yêu anh nữa. Anh là đồ tồi, là đồ vô lương tâm, đồ khốn nạn đồ chết bầm. Cơ mà... Con mẹ nó tại sao tôi vẫn thấy đau lòng".
Kiến Nam thở dài, anh chắc chắn rằng kiếp trước, bản thân đã mắc nợ cô gái này rồi nên kiếp này mới bị cô ngược đãi như thế. Hãy nhìn xem, trên vai, trên cánh tay cả trên ngực anh nữa, đếm thử xem có bao nhiêu là dấu răng của cô rồi.
"Số tôi đúng khổ".
Kiến Nam cứ ngồi đó, mặc kệ cho Ninh Uyển dày vò cơ thể anh, anh cũng không kêu lên nửa lời. Chỉ cần cô muốn thì làm gì anh cũng được, miễn sao cô cảm thấy bớt đau lòng là được.
_________☘️☘️
🌳🌳CÁC BẠN ĐỌC GIẢ YÊU QUÝ! GHÉ THĂM TRUYỆN THÌ CHO VY XIN MỘT LIKE MỘT COMMENT VÀ MỘT LƯỢT THEO DÕI CỦA MỌI NGƯỜI NHÁ! ĐỂ VY CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI 😊😊
ĐẦU TUẦN CÓ PHIẾU VOTE RỒI. CÁC BẠN QUÝ VY VÀ YÊU THÍCH TRUYỆN THÌ VOTE CHO VY NHA 😊😊 CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT