Năm Khuông Ngữ Điềm mười lăm tuổi, trên đường tan học về nhà, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, cô đã tình cờ chứng kiến một nhóm người đang điên cuồng đánh nhau.

Ninh Lẫm ra tay tàn nhẫn và nhanh chóng chiếm thế thượng phong, anh đè đối thủ trên mặt đất, đánh cho người ta không còn sức để phản kháng.

Khuông Ngữ Điềm kinh ngạc nhìn anh, cô bị hình ảnh thô bạo, dã man trước mặt làm cho choáng váng.

Cũng trong khoảnh khắc đó, có vẻ Ninh Lẫm đã phát hiện ra có người đang nhìn mình, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Khoé miệng Ninh Lẫm vương tơ máu, không khá hơn đối thủ là bao. Anh dùng tay đè lại người nọ, đáy mắt đỏ ngầu mang theo vẻ tàn nhẫn và ngang ngược.

Ninh Lẫm – chàng trai với đôi mắt sáng ngời và đầy kiêu ngạo, người luôn khinh thường những chuyện dơ dáy của xã hội. Nếu gặp chuyện bất bình, anh sẽ mạnh mẽ giải quyết bằng hành động, có thù báo thù, có oán báo oán.

Anh ngang tàn giống hệt chiếc áo đồng phục màu đỏ giàu sức sống đang mặc trên người anh, chẳng bao giờ chịu khom lưng, cũng chẳng bao giờ cúi đầu trước đối thủ.

Ninh Lẫm mỉm cười với Khuông Ngữ Điềm, vết thương trên miệng anh lại được dịp toác ra, nhưng anh vẫn cười tươi và huýt sáo với cô.

“Hi, Tiểu Bồ Đào.”

Ngay sau đó thì cảnh sát tới, hai bên lại xảy ra tranh chấp, cuối cùng cảnh sát đành phải bảo Khuông Ngữ Điềm đi theo làm chứng để chỉ ra bên nào ra tay trước.

Ninh Lẫm nghe thấy vậy liền nhếch miệng cười, suýt chút nữa là anh cười ra tiếng.

Nụ cười ấy của anh tràn đầy tự tin và không hề sợ hãi.

Khuông Ngữ Điềm không dám lộn xộn, cô sợ cảnh sát nhận ra hai người bọn họ quen biết nhau nên cô không hề nhìn Ninh Lẫm, cô nơm nớp lo sợ chỉ vào bên ra tay trước rồi lại nơm nớp lo sợ cầm cặp sách ra khỏi đồn công an.

Vậy mà Ninh Lẫm còn chê chuyện chưa đủ rắc rối, anh chặn Khuông Ngữ Điềm ngay tại cửa, giọng điệu cực kỳ ngứa đòn, “Cảm ơn bé đã đứng về phía lẽ phải. Anh thấy bé học hành cũng vất vả, hay là để anh mời bé uống nước được không?”

“Cậu làm cái trò gì vậy!” Cảnh sát cảnh cáo.

Khuông Ngữ Điềm nhát gan, cả người hơi run run, cô vội vàng rụt cổ rồi chui qua nách Ninh Lẫm, sau đó co giò chạy nhanh ra ngoài, dù Ninh Lẫm gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Đợi đến khi mọi chuyện giải quyết ổn thoả, Ninh Lẫm tìm thấy Khuông Ngữ Điềm ở bên cạnh quán bán nước.

Lúc này Khuông Ngữ Điềm đang cúi đầu, tay nắm chặt quai đeo cặp sách, chân thì không ngừng di di trên mặt đất. Đứng từ phía của Ninh Lẫm, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô nhóc, chứ không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.

Nhưng bộ đồng phục rộng thùng thình trên người cô vô tình khiến cô trông không khác gì cành củi khô.

Ninh Lẫm tiến lại gần, anh khom lưng, một tay chống gối, một tay vén tóc mái của Khuông Ngữ Điềm, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.

“Em ở đây đợi anh lâu chưa?”

Khuông Ngữ Điềm cúi gằm mặt xuống, cô giận dỗi không thèm để ý tới anh.

Ninh Lẫm vươn tay nâng cằm người đối diện rồi ghé sát mặt mình vào mặt cô: “Nói chuyện! Không được phép lơ anh.”

Khuông Ngữ Điềm bị bắt ngẩng đầu, đôi mắt trong veo sáng ngời bừng bừng lửa giận nhìn thẳng vào anh.

“Ninh Lẫm, anh là tên khốn khiếp!”

Ninh Lẫm “Ồ” một tiếng, biểu cảm thích thú như nghe được điều gì đó mới lạ, “Em vừa mới nói cái gì?”

“.…….”

“Nói hay lắm.” Ninh Lẫm cười ngả ngớn, “Nào lại đây, em vừa nói cái gì? Nói lại anh nghe xem nào.”

Khuông Ngữ Điềm tức đến mức đỏ bừng cả mặt, “Hôm nay anh đánh nhau với người ta! Đã thế còn bắt em khai gian giúp anh!”

Ninh Lẫm bật cười, “Là em tự nguyện cơ mà?”

Khuông Ngữ Điềm nghẹn họng, sau khi suy nghĩ một lúc cô mới lại nói: “Anh còn giả vờ không quen biết em trước mặt cảnh sát.”

Mấy lời này của Khuông Ngữ Điềm giống như kiểu Ninh Lẫm có tội to tày trời.

Nhưng Ninh Lẫm thì cười hết sức vui vẻ, “Anh đâu thể nói với bọn họ em là vợ của anh?!”

Khuông Ngữ Điềm tức nổ phổi, “Em mới không phải là vợ của anh!”

Lúc này Ninh Lẫm chỉ mặc một chiếc áo phông, trên tay anh là áo khoác đồng phục. Anh bật cười ha ha rồi đột nhiên cúi người vác cô lên vai.

“Anh… anh làm cái trò gì vậy?”

Khuông Ngữ Điềm vừa xấu hổ vừa tức giận, da mặt cô mỏng lắm, nhưng Ninh Lẫm thì ngược lại hoàn toàn. Anh lớn hơn cô bốn tuổi, đã thế còn suốt ngày la cà quậy phá với đám dân anh chị, mỗi lần đụng độ với người không sợ trời không sợ đất như anh, Khuông Ngữ Điềm thật sự không phải đối thủ.

“Ninh Lẫm, anh là đồ lưu manh! Anh mau thả em xuống!”

Ninh Lẫm càng cười đắc ý, bả vai anh run lên nhè nhẹ, nhiệt độ nóng hổi trên người anh xuyên qua lớp áo phông rồi truyền tới người Khuông Ngữ Điềm, khiến cô ngại ngùng đỏ bừng hai má.

“Tiểu Bồ Đào, đừng nóng vội.” Anh mỉm cười, “Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

……

Sớm hay muộn?

Khi đó Khuông Ngữ Điềm chẳng mấy bận tâm, cô còn giận dỗi nghĩ ai thèm ở bên anh, gì mà sớm hay muộn.

Nhưng Ninh Lẫm chính là Ninh Lẫm, anh lúc nào cũng có thể đạt được điều mình muốn.

Từ nhỏ Ninh Lẫm đã thông minh, nhạy bén hơn người. Anh là người đầu tiên ở con phố cổ thi đậu trường cảnh sát, nhờ vậy mà danh tiếng của anh cũng được cải thiện đáng kể.

Những năm đó cũng là khoảng thời gian mà anh đắc ý nhất. Chàng thanh niên tuổi đôi mươi luôn không chịu cúi đầu, cũng không bao giờ chịu khom lưng lại chuẩn bị làm cái nghề mà mọi người kính trọng nhất. Vì thế anh càng thêm kiêu ngạo, không chịu nghe lời và không bao giờ chấp nhận sự sắp đặt của số phận.

Khi ấy Khuông Ngữ Điềm mười chín tuổi, cô vừa mới kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, dưới sự dụ dỗ của anh, cô đã nói dối mẹ để cùng anh bay đến Vân Nam.

Núi tuyết Ngọc Long(*) cao hơn mặt nước biển 3000 mét, Khuông Ngữ Điềm sợ độ cao, lúc ngồi cáp treo đi lên đỉnh đã khiến cô sợ hãi tới mức hét chói tai.

Ninh Lẫm nắm tay Khuông Ngữ Điềm, anh dẫn cô đến nơi cao nhất của núi Ngọc Long, sau đó hai người cùng nhau chụp chung một bức ảnh ngốc nghếch bên cạnh bia đá. Khuông Ngữ Điềm mặc quần áo mùa đông, trông cô lúc này không khác gì chiếc bánh chưng nhân thịt.

Và rồi họ hôn nhau say đắm ở độ cao trên 3000 mét.

Hành trình từ Lệ Giang đến Shangri-La mất sáu giờ lái xe, Ninh Lẫm đã đưa Khuông Ngữ Điềm đi tới phương nam xa xôi của Vân Nam.

Khuông Ngữ Điềm mặc chiếc váy màu đỏ, lúc đứng dưới tu viện Songlanzin(*), chủ khách sạn đi ngang qua đã nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và nói “Tashi Delek”(*), Ninh Lẫm thấy thế liền quay sang nhìn, người kia bèn mỉm cười và chúc tình yêu của hai người có thể đơm hoa kết trái.

Sau đó bọn họ cùng nhau quay ba vòng Kinh Luân, người con gái mặc váy đỏ chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện khi tiếng chuông ngân vang giữa miền đất hứa Shangri-La.

Khuông Ngữ Điềm cầu nguyện mình có thể vĩnh viễn ở bên người đàn ông này.

Ninh Lẫm không tin thần cũng không tin phật, anh chỉ tò mò hỏi: “Em cầu nguyện điều gì vậy?”

Khuông Ngữ Điềm không nói cho anh biết, vì nói ra sẽ không linh.

Đương nhiên Ninh Lẫm không tin chuyện này, anh nằng nặc muốn cô phải nói. Khuông Ngữ Điềm không thể lay chuyển được anh, cô đỏ mặt và thỏ thẻ nói ra ước nguyện của mình.

Ninh Lẫm cười vui vẻ, nụ cười rạng rỡ của người thiếu niên ấy còn sáng chói hơn ánh mặt trời.

Anh đứng trên bậc đá, phía xa là bầu trời xanh thẳm thấp đến mức có thể vươn tay chạm tới, những lá cờ đủ màu sắc treo dưới mái hiên dường như hòa nhập vào đám mây.

Cơn gió hiu hiu dịu dàng thổi bay vạt áo sơ mi của Ninh Lẫm, anh đứng trước gió, nhắm mắt tận hưởng và lắng nghe âm thanh của vạn vật.

Cuối cùng anh nói với cô một câu: “Yên tâm, anh nhất định sẽ như ý nguyện của em.”

Khuông Ngữ Điềm khoác chiếc áo lông vũ rất dày, khuôn mặt nhỏ gần như bị bao phủ bởi chiếc khăn quàng cổ. Cô duỗi tay ra nắm lấy tay Ninh Lẫm, ngón tay anh rất dài, lòng bàn tay rất rộng, hoàn toàn có thể bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô.

Tất cả mọi thứ đều nhắc nhở cô rằng đây là phương Nam với những đám mây đầy màu sắc, là Shangri-La nơi gần nhất với thiên đường.

Váy đỏ phấp phới trong gió như đóa hoa xinh đẹp nở rộ vì tình yêu.

Và rồi ở phương Nam xa xôi ấy, dưới bầu trời tĩnh lặng… có hai người trần truồng ôm nhau và cuồng nhiệt làm tình.

Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng đan ngón tay mình vào tay Ninh Lẫm, cô dựa đầu lên vai anh, sau đó hôn lên từng giọt mồ hôi đang chảy xuôi trên cổ người đàn ông của mình.

Cánh tay rắn chắc của Ninh Lẫm mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người con gái, anh kéo cô sát lại gần như muốn cô hòa tan vào máu thịt của chính mình.

Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Khuông Ngữ Điềm hoàn toàn không thể thoát ra được.

Ninh Lẫm ôm cô gái nhỏ vào lòng, sau đó thay đổi tư thế bằng cách tiến vào từ phía sau cô.

Một chân Ninh Lẫm chống trên giường, còn một chân chống dưới đất, hai cơ thể trần truồng va chạm nhau kịch liệt khiến những giọt mồ hôi nóng bỏng chảy dọc trên lồng ngực săn chắc của người đàn ông.

Ninh Lẫm buông vài lời dâm đãng, ép người con gái dưới thân gọi mình là chồng.

Khuông Ngữ Điềm không chịu nổi loại kích thích này, nhưng khoái cảm nồng nhiệt đẩy cô lên đỉnh cao của sự sung sướng. Khuông Ngữ Điềm khẽ run, cô vặn vẹo thân thể, cả người mềm mại vùi ở trong chăn, sau đó nhỏ nhẹ thốt lên một tiếng “chồng”.

Khuông Ngữ Điềm nhớ rõ lúc ấy Ninh Lẫm đã mỉm cười, một nụ cười đầy thỏa mãn, dường như niềm vui suốt hai mươi năm qua đều ngưng tụ ở không gian xa lạ và giây phút triền miên này.

Ninh Lẫm nói rất nhiều lời với cô, nói đến khi cô chậm rãi ngủ say trong vòng tay anh... Và sau đó Ninh Lẫm đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán người thương.

Khuông Ngữ Điềm thật sự không biết diễn tả cảm giác đó thế nào, cô chỉ nghĩ mình rất may mắn, vì có nhiều người sống cả đời nhưng chưa chắc đã được trải qua những giây phút cuồng nhiệt hạnh phúc của tình yêu… vậy mà cô lại được trải qua.

Khi ấy bọn họ còn rất trẻ.

Tuổi trẻ thật tốt, yêu là yêu, yêu cuồng nhiệt như thể đốt cháy mọi thứ, dù bản thân biến thành tro bụi cũng chỉ muốn trọn đời trọn kiếp bên nhau.

Nhưng cô không ngờ rằng có những ước nguyện thật sự không nên nói ra…

Vì nói ra sẽ không còn linh nghiệm.

….

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Khuông Ngữ Điềm đến Shangri-La rất nhiều lần.

Ngọn cờ quen thuộc vẫn phấp phới trong gió, những người xa lạ vẫn nói với cô câu “Tashi Delek”, vậy mà cô chẳng thể nào tìm thấy người thiếu niên với chiếc áo đồng phục màu đỏ tươi trong biển người tấp nập.

Một năm rồi lại một năm, có rất rất nhiều người nói với cô rằng anh đã chết, họ nói cô đừng tự tiếp tục lừa gạt chính mình nữa, họ còn nói tro cốt trong hũ kia chính là anh.

Để rồi từ tin tưởng anh vẫn đang sống rất tốt ở một nơi nào đó, cô bắt đầu thuyết phục bản thân rằng anh chỉ mất tích, anh không có chết. Nhưng sau đó cô lại đau đớn nghĩ chỉ cần không tận mắt nhìn thấy thi thể của anh thì không phải anh đã chết.

Bởi lẽ người này đã tồn tại sâu đậm trong cuộc đời cô, bọn họ còn yêu nhau say đắm như vậy, cô không tin anh đã chết, cô không tin anh bỏ cô lại một mình.

- HẾT CHƯƠNG 03-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play