Thẩm Nguyệt cúi xuống lãnh đạm nhìn nàng ta khóc trong chốc lát, giơ tay lau nước mắt trên mặt Hương Phiến, khẽ nhướng mày nói: "Ngươi khóc với ta thì có ích lợi gì?"

Hương Phiến thực sự không còn cách nào khác, nàng ta nói: "Nô tỳ phải làm sao bây giờ?"

“Nếu như không rời đi thì ngươi muốn chết trong phủ tướng quân sao?”, Thẩm Nguyệt ngả ngớn nói.

Hương Phiến ngẩn người, đột nhiên hiểu ý của Thẩm Nguyệt.

Ngay lập tức khi bà tử xách túi hành lý bước ra, Hương Phiến liền nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đập đầu vào cột nhà bên cạnh!

“Không được!”, bà tử vội vàng ngăn lại, gọi Hương Phiến không cho đập đầu.

Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm ra lệnh: "Còn không mau mời đại phu đến đi? Nếu như tướng quân bức tử tiểu nha đầu này vì Mi Vũ thì sau này khi tướng quân ân ái với Mi Vũ cũng không thể không cắn rứt lương tâm".

Đại tướng quân vì nhị phu nhân mà nhẫn tâm bức tử Hương Phiến!

Ngay lập tức tin tức này đã truyền khắp phủ tướng quân khiến cho đám người hầu đều phải đau lòng.

Bọn họ chỉ là phận nô tài, chủ nhân dùng xong rồi liền vứt bỏ không thương tiếc!

Đầu của Hương Phiến chảy máu, khuôn mặt tái nhợt.

Đại phu nhanh chóng chạy tới băng bó bắt mạch, vừa bắt mạch xong liền biến sắc.

Thẩm Nguyệt nở một nụ cười đầy ẩn ý, có vẻ như sự việc vẫn chưa kết thúc.

Ngọc Nghiên mang ghế tới, đỡ Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xuống. Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: "Nếu như đại phu có gì khó nói thì cứ đợi tướng quân tới rồi nói là được".

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nói: "Đi mời tướng quân đến".

Một lúc sau Tần Như Lương đã xuất hiện trong sân. Vốn dĩ hắn đã dặn dò người hầu giải quyết chuyện này một cách riêng tư, không ngờ bây giờ cả phủ đều biết chuyện!

Tất nhiên là hắn ta chẳng hài lòng chút nào.

Nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của đại phu, Thẩm Nguyệt cười nói: "Bây giờ tướng quân đến rồi, tình hình của Hương Phiến rốt cuộc như thế nào, đại phu cứ nói đừng ngại".

"Chuyện này..."



Tần Như Lương bực dọc nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra!"

Đại phu đành phải thận trọng nói: "Bẩm tướng quân, Hương Phiến cô nương... đang mang thai".

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Đại phu cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết nếu như một nha hoàn bị bắt mạch có thai thì chắc chắn là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Thẩm Nguyệt là người đầu tiên cười nói: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng tướng quân".

Mặt Tần Như Lương lạnh như băng, đám người hầu làm sao dám khiêu khích hắn.

Thẩm Nguyệt lại nói: "Chuyện này thú vị thật, Hương Phiến mang thai con của tướng quân nhưng tướng quân lại vội vã đuổi nàng ta đi. Chẳng lẽ tướng quân muốn mình đoạn tử tuyệt tôn sao?"

Tần Như Lương siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Cô có cần phải vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa như vậy không?"

Thẩm Nguyệt làm ra vẻ vui mừng từ tận sâu trong lòng: "Như thế nào là vui sướng khi người gặp họa chứ, ta thực sự cảm thấy mừng cho tướng quân vì đã có người khai chi tán diệp. Tổ tiên của tướng quân biết được chuyện này chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mừng cho tướng quân".

Lời này khiến cho Tần Như Lương cảm thấy rất chói tai.

Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần cô ngậm miệng lại là ta đã đủ vui rồi".

"Nếu như ta câm miệng, ngươi đuổi Hương Phiến đi thì sao? Mi Vũ kia khiến cho giọt máu của Tần gia lưu lạc bên ngoài, đó là tội lớn".

Lúc này, mấy bà tử trong phủ biết chuyện đều quỳ xuống cầu xin thay cho Hương Phiến.

Mấy lão nô trong phủ tất nhiên rất thích chuyện trong phủ có người khai chi tán diệp cho tướng quân.

Sắc mặt Tần Như Lương vô cùng phức tạp, hắn ta liếc nhìn Hương Phiến rồi nói: "Vậy đợi sau khi ngươi sinh ra đứa trẻ rồi mới tính".

Thẩm Nguyệt cười nói: "Ngươi không định cho người ta một danh phận hay sao?"

Tần Như Lương liếc nhìn Thẩm Nguyệt: "Ta đã bảo cô câm miệng!"

Thẩm Nguyệt vẫn nói: "Thân là phu nhân tướng quân, ta có nghĩa vụ phải duy trì sự hòa thuận trong phủ. Nếu như ngươi không chịu trách nhiệm thì ta chỉ có thể lấy danh nghĩa của phu nhân tướng quân cho Hương Phiến một danh phận. Ta tin rằng nàng Mi Vũ hiểu chuyện của ngươi sẽ không phản đối đâu".

Không đợi Tần Như Lương đồng ý thì Thẩm Nguyệt đã nói: "Hương Phiến đang mang thai con của tướng quân, ta quyết định từ hôm nay nàng ta chính là tam phu nhân của phủ tướng quân".



Khi Tần Như Lương sắp nổi trận lôi đình thì Thẩm Nguyệt đã cười nói: “Tướng quân sợ Mi Vũ không vui cũng không thành vấn đề, chuyện này do ta quyết định, nếu như Mi Vũ muốn phản đối thì tướng quân có thể bảo nàng ta đến tìm ta".

Nói xong, nụ cười trên khóe miệng nàng dần dần trở nên xấu xa, nàng nói: "Ta cam đoan mình sẽ có rất nhiều biện pháp khiến cho nàng ta phải ngoan ngoãn đồng ý, không dị nghị nữa".

Làm sao Tần Như Lương có thể đẩy Mi Vũ vào tay nữ nhân này, chẳng phải đó là hành động dâng cừu vào miệng hổ sao!

Cuối cùng Hương Phiến đã dựa vào đứa con trong bụng mà trở thành tam phu nhân của phủ tướng quân.

Mặc dù chuyện này do Thẩm Nguyệt tự làm chủ nhưng Tần Như Lương cũng không bác bỏ, xem như đã đồng ý.

Chuyện này Liễu Mi Vũ sớm muộn gì cũng sẽ biết, tốt hơn hết là Tần Như Lương nên đích thân nói cho nàng ta biết.

Liễu Mi Vũ chờ Tần Như Lương cho mình một lời giải thích, vốn dĩ khi Tần Như Lương quyết định đuổi Hương Phiến đi thì nàng ta tuy rằng cảm thấy như vậy thì dễ dàng cho tiện nhân Hương Phiến quá nhưng vẫn tốt hơn là nàng ta phải nhìn thấy tiện nhân đó mỗi ngày.

Không ngờ lúc này Hương Phiến lại mang thai!

Thế là Tần Như Lương không những không đuổi nàng ta đi mà còn để cho Thẩm Nguyệt nâng nàng ta lên thành tam phu nhân!

Phía trước có Thẩm Nguyệt, phía sau có Hương Phiến, Liễu Mi Vũ bị kẹp ở giữa lại càng thêm chật vật.

Sau nhiều ngày giằng co, cuối cùng Liễu Mi Vũ cũng phải thương tâm khóc lóc trước mặt Tần Như Lương.

Tần Như Lương vẫn không đành lòng, hắn ta nói: "Mi Vũ, nàng ta có con của ta".

Liễu Mi Vũ nói: "Ta biết, ta biết... là lỗi của ta, nếu như không phải đã lâu như vậy mà ta vẫn chưa mang thai thì tướng quân cũng sẽ không..."

"Nàng nói gì vậy? Tất cả đều là lỗi của ta", Tần Như Lương đau lòng an ủi nàng ta.

"Mi Vũ, chuyện này là do ta không đúng, do ta nhất thời sai lầm khiến cho nàng chịu ấm ức. Ta biết nàng không thể tha thứ cho ta".

Liễu Mi Vũ đã khóc đến mức hai mắt sưng đỏ.

Nàng ta ấm ức, nàng ta cũng oán hận.

Tại sao bọn họ có thể mang thai dễ dàng trong khi nàng ta tỉ mỉ chuẩn bị lâu như vậy vẫn không có tin tức gì?

Liễu Mi Vũ nước mắt lưng tròng nhìn hắn ta, đau khổ nói: "Vậy tướng quân định làm gì? Tướng quân muốn nàng ta sinh đứa trẻ này sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play