Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng không hề đề cập đến chuyện tối hôm qua, cho dù trong lòng tức đến mắc nghẹn cũng không hé răng một lời. Chỉ có như vậy thì mới không để cho Hương Phiến có cơ hội ngư ông đắc lợi, trừ khi Tần Như Lương chủ động nói chuyện này với Liễu Mi Vũ.

Nhưng Tần Như Lương làm sao có thể mở miệng được?

Cho nên dù hôm qua Hương Phiến cùng Tần Như Lương có một đêm phong lưu thì Tần Như Lương cũng sẽ không cho Hương Phiến bất kỳ danh phận nào trong thời gian này.

Trong thời gian này Hương Phiến vẫn là một nha hoàn xấu xí ở hậu viện.

Chỉ cần Liễu Mi Vũ không vạch trần sự thật thì nàng ta hoàn toàn có thể biến nó thành lý do để ra hậu viện xử lý nha hoàn xấu xí Hương Phiến.

Trước khi Tần Như Lương lại nghĩ đến Hương Phiến thì Liễu Mi Vũ muốn khiến cho nàng ta không thể nào trèo lên giường của Tần Như Lương một lần nữa!

Sáng nay, phủ tướng quân vẫn yên tĩnh như thường ngày.

Thẩm Nguyệt đã ngủ dậy, nghe nói Tần Như Lương đã ra ngoài từ sáng sớm. Như vậy có nghĩa là không có ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Ngọc Nghiên tỉ mỉ chải tóc cho Thẩm Nguyệt, nàng ta nói: "Công chúa tính toán rất chính xác, Liễu thị không hề tố giác công chúa, ngay cả chuyện của Hương Phiến ả ta cũng không đề cập đến".

Thẩm Nguyệt vẫn còn buồn ngủ, hai mắt lem nhem, miệng uể oải nói: "Xem ra Hương Lăng đã thuyết phục được ả ta, như vậy mới thông minh chứ".

Ngọc Nghiên nói: "Sau này công chúa đã có thể yên tâm để cho Liễu thị cùng Hương Phiến đấu đá nhau rồi".

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Hôm nay ta còn chưa thể rảnh rỗi".

Ngọc Nghiên hỏi: "Tại sao?"

"Nếu như ta đoán không nhầm thì Mi Vũ không nhắc đến chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương không chỉ vì ả ta sợ khiến Tần Như Lương khó xử mà ả ta còn sợ Tần Như Lương sẽ cho Hương Phiến một danh phận rõ ràng..."

Liễu Mi Vũ bôi thuốc lên mặt hai lần, lại chườm thêm đá vào buổi sáng, cuối cùng vết sưng đã giảm gần hết tuy vẫn còn đỏ.

Mang khăn che mặt, nàng ta nóng lòng đưa Hương Lăng đến chỗ Hương Phiến đang làm việc ở hậu viện.



Hương Phiến đã hối lộ cho bà tử để bà tử chuyển giờ làm của nàng ta sang buổi chiều, cho nên buổi sáng Hương Phiến vẫn còn ở trong phòng ngủ bù.

Rạng sáng hôm nay khi Hương Phiến trở về, bà tử thấy Hương Phiến tràn đầy ý xuân, bước đi không vững cho nên cũng đã lờ mờ đoán được chuyện gì đó.

Nếu Hương Phiến đi hẹn hò với gia đinh trong phủ tướng quân thì cũng không cần phải ăn mặc như vậy, từ đó suy ra nàng ta đang muốn quyến rũ một người có địa vị cao.

Không phải bà tử không biết chuyện Hương Phiến và Tần Như Lương.

Nếu như tương lai Hương Phiến trở mình thành chủ nhân, bà tử bây giờ còn làm khó dễ nàng ta thì chẳng phải đang tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Cho nên bà tử cũng không hỏi gì mà để cho nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi.

Không ngờ Liễu Mi Vũ mới sáng sớm đã đưa nha hoàn của mình tới, chuyện này càng khiến cho bà tử khẳng định được phán đoán của mình.

Đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài khăn che mặt của Liễu Mi Vũ có chút ảm đạm, nàng ta hỏi: "Hương Phiến đâu rồi? Mau gọi tiện nhân đó ra đây ra cho ta".

Bà tử không muốn rước họa vào thân cho nên liền chạy nhanh vào nhà, ngay lập tức lôi Hương Phiến còn đang ngái ngủ ra ngoài.

Hương Phiến quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Mi Vũ đứng trước mặt đang liếc nhìn xuống, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt cùng y phục của nàng ta đang rất xộc xệch, không thể che giấu được dấu vết trên thân thể, lúc này trông vô cùng chói mắt trong mắt Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ gằn từng chữ hỏi: "Hương Phiến, ngươi có biết tội của mình chưa?"

Hương Phiến quỳ rạp xuống, vội vàng run rẩy nói: "Phu nhân minh giám, nô tỳ không biết mình đã làm sai chuyện gì".

Chỉ cần Tần Như Lương không có ở đây thì Hương Phiến có chết cũng sẽ không thừa nhận, nếu như dám thừa nhận chuyện gì trước mặt Liễu Mi Vũ thì chắc chắn nàng ta sẽ không có kết cục tốt.

Liễu Mi Vũ nghiến răng thầm oán hận, biết Hương Phiến chỉ đang giả vờ bối rối nhưng nàng ta cũng không thể trừng phạt Hương Phiến vì chuyện đó!

Lúc đầu chính Liễu Mi Vũ chủ động để Hương Phiến làm nha hoàn thông phòng của Tần Như Lương, nếu bây giờ nàng ta tức giận về chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương thì những người hầu khác sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như làm vậy thì chẳng phải đã thông báo cho mọi người biết nàng ta đã biết chuyện đêm qua hay sao?

Nhưng chẳng lẽ nàng ta không thể làm được gì Hương Phiến hay sao?



Liễu Mi Vũ hất cằm lên, để Hương Lăng nói: "Tiện tỳ, y phục lúc trước phu nhân mặc đều là do ngươi giặt đúng không?"

Chuyện này không sai, tất cả đều là do Hương Phiến giặt.

"Phu nhân mặc y phục mà ngươi giặt, không biết ngươi đã động tay động chân gì mà khiến cho toàn thân phu nhân ngứa ngáy, ngay cả gương mặt cũng sưng phù, tiện tì nhà ngươi còn không biết mình sai chỗ nào hay sao?"

Hương Phiến sửng sốt ngẩng đầu lên. Thảo nào hôm nay Liễu Mi Vũ đeo mạng che mặt đến.

Sắc mặt của Liễu Mi Vũ thay đổi khi nhìn thấy khuôn mặt của Hương Phiến gần như đã được chữa lành, ai đã chữa lành mặt cho nàng ta?

Cho dù là ai đi chăng nữa thì hôm nay Hương Phiến cũng không thể sống được!

Liễu Mi Vũ chậm rãi tháo mạng che mặt xuống, nói với bà tử: "Từ sau khi mặc y phục Hương Phiến giặt thì ta liền có những triệu chứng này. Chuyện này nếu như để tướng quân truy cứu thì tất cả những người hầu ở đây đều sẽ bị trừng phạt. Nhưng ta không muốn chuyện này liên lụy đến người khác, chuyện này do Hương Phiến làm thì hãy để ả ta bị phạt một mình".

Vết thương mà Thẩm Nguyệt gây ra cho nàng ta đêm qua vừa hay có thể lợi dụng được.

Bà tử sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói này chứ?

Chuyện này một là để Hương Phiến một mình chịu phạt, hai là chờ tướng quân trở về thì tất cả mọi người đều chịu liên lụy.

Bà tử cùng các nha hoàn khác đương nhiên sẽ chọn cái đầu tiên.

Bà tử lập tức đi tới, tát mấy cái vào mặt Hương Phiến rồi mắng: "Tiện nhân đáng chết nhà ngươi, dám giở trò trên y phục hại phu nhân! Ngươi muốn hại chết tất cả bọn ta thì sao?"

Hương Phiến bị đánh đến choáng váng đầu óc, bà tử lại nói với Liễu Mi Vũ: "Phu nhân, tiện chân này thật nham hiểm, nô tỳ thỉnh cầu phu nhân nhất định phải nghiêm trị không tha!"

Liễu Mi Vũ nhìn thấy Hương Phiến chật vật thì khinh thường nói: "Gọi quản gia thỉnh gia pháp tới đây, phạt một trăm trượng lớn sau đó ném ra khỏi phủ, sống chết mặc kệ!"

Trước đó ba mươi trượng lớn đã khiến cho nàng ta mất đi nửa cái mạng, bây giờ muốn phạt nàng ta một trăm trượng lớn chẳng phải là muốn lấy mạng nàng ta luôn hay sao?

Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt, nàng ta giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị bà tử kìm lại, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi không thể..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play