Liễu Mi Vũ vừa lắc đầu vừa điên cuồng giãy giụa, trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng hốt và giật mình.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên nói nhỏ vào tai nàng ta, không vui cũng không buồn: “Suỵt, Mi Vũ ngoan của ta ơi, đừng to tiếng quá, nếu không sẽ làm đôi uyên ương hoang dã kia giật mình đấy. Ta dẫn ngươi đi xem kịch hay, được không nào?”

Giọng nói lạnh lẽo kia lọt vào tai Liễu Mi Vũ như một con rắn không có độ ấm, nó bò lên trái tim của Liễu Mi Vũ, quấn chặt lấy trái tim của nàng ta, cảm giác đè nén đến nghẹt thở xộc lên.

Liễu Mi Vũ vừa sợ vừa hận nhưng vẫn gập cánh tay lên, định dùng cùi chỏ huých mạnh vào bụng của Thẩm Nguyệt để trốn chạy.

Sức lực của Thẩm Nguyệt mạnh đến mức nằm ngoài khả năng tưởng tượng của nàng ta, khi ấy chỉ điềm tĩnh tóm lấy khuỷu tay của Liễu Mi Vũ rồi cố gắng bẻ ngoặt nó ra ngoài, xương vai của Liễu Mi Vũ lập tức trật khớp, làm nàng ta đau đến mức toàn thân co giật, nhưng bị bịt miệng nên không thể la hét được.

Thẩm Nguyệt nhíu mày, giọng điệu đùa bỡn: “Chiêu trò của ngươi, ta đỡ rồi, bây giờ nên đến lượt ta tung chiêu. Mi Vũ, tới lúc này rồi, đừng có nói với ta rằng ngươi không đón nhận được, ta không chấp nhận đâu”.

Nàng vừa nói vừa thuần thục và nhanh nhẹn giật thắt lưng của Liễu Mi Vũ, nhẹ nhàng và dễ dàng trói nghiến hai tay của Liễu Mi Vũ ra sau lưng.

Liễu Mi Vũ đau đớn đến mức chỉ có biết thút thít, đâu còn sức để hô hào.

Sau đó Thẩm Nguyệt xé góc váy của Liễu Mi Vũ, vo thành nùi giẻ nhét vào miệng nàng ta. Cho dù nàng ta muốn kêu gào nữa cũng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Quá trình này rất ngắn ngủi, Thẩm Nguyệt không chút chần chừ. Ngọc Nghiên ở bên cạnh chỉ nhìn chứ không nhúng tay vào giúp đỡ. Chỉ vài động tác, Thẩm Nguyệt đã xử trí Liễu Mi Vũ đâu vào đấy.

Thẩm Nguyệt kéo lên Liễu Mi Vũ, quay người tiến vào rừng cây hạnh, dùng rừng cây làm vật chắn, tiến gần đình nghỉ mát bên hồ.

Trong đình, trướng mỏng trắng muốt tung bay dưới ánh trăng.

Ở bên trong, hai bóng người như xoắn bện vào nhau.

Thẩm Nguyệt dừng chân dưới gốc cây hạnh, một tay túm lấy cổ áo Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ trong tay nàng run lẩy bẩy không khác gì cái sàng.

Không thể nói được gì, nàng ta chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư tắc nghẹn trong cổ họng.

Gương mặt nhăn nhó và trắng bệch tràn ngập vẻ đau khổ và nước mắt.

Trong đình, Tần Như Lương đỡ lấy cơ thể đang ngồi xuống của Hương Phiến, Hương Phiến điên cuồng đong đưa vòng eo, trẻ trung mà lại ngập tràn sức hút.



Giọng nói của Tần Như Lương rất trầm khàn: “Tại sao trên người ngươi lại thơm vậy?”

Hương thơm mê ly đó khiến hắn ta chỉ muốn bóc trần nữ nhân này rồi nuốt trọn.

Khi ấy Liễu Mi Vũ nghe thấy rõ ràng và chân thực âm thanh của Tần Như Lương, cùng với vẻ động tình đối với nữ nhân khác của hắn ta.

Trái tim của nàng ta như bị lăng trì, đau đến mức chết đi sống lại.

Liễu Mi Vũ quay đầu trợn mắt nhìn Thẩm Nguyệt đầy căm hận: Thả ta ra! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!

Thẩm Nguyệt cụp mắt cười cười, nhưng giọng nói rất lạnh lùng: “Ta chưa từng cảm thấy giành giật tình yêu của người khác là việc thú vị, nhưng Mi Vũ, nếu ngươi thích làm như thế, ta cũng có thể có thể phụng bồi tới cùng”.

Ngón tay Thẩm Nguyệt siết cằm Liễu Mi Vũ, ép nàng ta quay đầu nhìn về phía đình hóng mát, nàng ghé vào tai nàng ta mà khẽ nói: “Mi Vũ, ngươi nhìn thật kỹ và nghe thật kỹ cho ta, nam nhân mà ngươi yêu nhất hiện giờ đang hoan lạc cùng nữ nhân khác đấy”.

Nói xong, Thẩm Nguyệt lôi xềnh xệch Liễu Mi Vũ ra khỏi rừng cây hạnh, kéo nàng ta về Phù Dung Uyển.

Dọc đường đi, Liễu Mi Vũ muốn giãy giụa, Thẩm Nguyệt không hề khách sáo mà đổi bàn tay khác, túm mái tóc dài của Liễu Mi Vũ kéo đi. Phen này khỏi cần nàng dùng quá nhiều sức lực, Liễu Mi Vũ đau quá cũng tự giác đi theo nàng.

Ngọc Nghiên thì nhọc nhằn hơn, nàng ta phải kéo lê Hương Lăng đang hôn mê về Phù Dung Uyển. Hương Lăng ngã vật trong viện, không hề lên tiếng.

Thẩm Nguyệt thoáng buông tay, quăng Liễu Mi Vũ xuống nền đất.

Liễu Mi Vũ quỳ rạp dưới đất, tóc tai rũ rượi, dáng điệu nhếch nhác.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn vai của nàng ta: “Vai của ngươi trật khớp rồi, hay là ta nắn lại cho ngươi nhé? Nếu đợi tới sáng mai chắc sẽ để lại di chứng, cánh tay không linh hoạt nữa, Tần tướng quân sẽ càng ghét bỏ hơn”.

Liễu Mi Vũ run rẩy như cầy sấy cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Hương Lăng ngất rồi, nếu ta không lấy miếng giẻ trong miệng ngươi ra, ngươi cũng không gọi được, tối nay chỉ có thể ngồi trong viện cả đêm cũng không có ai tới. Đợi sáng sớm mai, về cơ bản cánh tay và bả vai ngươi cũng tàn phế rồi”.

Nói rồi nàng quay đi, điềm đạm nói: “Chẳng phải ta từng nói rồi sao, nếu con mèo đó mất cọng lông nào, ta cũng sẽ khiến ngươi mất một lớp da. Nhưng ngươi không chịu nghe, ngươi còn khiêu khích giới hạn của ta. Mi Vũ, lá gan của ngươi lớn lắm đấy”.

Thẩm Nguyệt vừa đi được vài bước, Liễu Mi Vũ dồn sức húc đầu vào chân nàng.

Nàng quay đầu nhìn nàng ta, nhướn mày hỏi: “Muốn ta nắn khớp lại giúp ngươi không?”



Liễu Mi Vũ nghẹn ngào nói không nên lời, nhưng trong ánh mắt vừa có vẻ cầu xin vừa có vẻ thống hận. Nàng ta không thể thành phế nhân được, như thế sẽ mất hết tất cả cơ hội!

Thẩm Nguyệt ung dung cười: “Được thôi, ta cũng không lấy giá cao, chỉ cần ngươi tự tát mình năm mươi cái”.

Liễu Mi Vũ nhìn nàng chằm chằm.

Thẩm Nguyệt nói thêm: “Nếu đồng ý thì ngươi gật đầu, nếu không ta cũng không miễn cưỡng. Ngọc Nghiên, về ngủ thôi”.

Liễu Mi Vũ không đợi Thẩm Nguyệt quay đi đã căm hận gật đầu.

Thẩm Nguyệt cho Ngọc Nghiên đứng bên cạnh giám sát và đếm số, tóm lấy cánh tay bị trật khớp của Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ không có cơ hội trốn thoát.

Chỉ cần nàng ta dám nhúc nhích thì năm mươi cái tát cũng không được tính nữa.

Nếu nàng ta muốn gọi người đến, không biết lúc nào mới có người phát hiện ra. Đến lúc đó mới đi mời đại phu, không biết cánh tay này còn hồi phục được không.

Liễu Mi Vũ nắm được tình hình, nàng ta không thể không khuất phục.

Sau đó Thẩm Nguyệt ngồi một bên, nghe Liễu Mi Vũ tự tay tát mình và nói: “Âm thanh không đủ vang cũng không được tính, Ngọc Nghiên, đếm cho rõ ràng”.

Năm mươi cái tát, Liễu Mi Vũ tát bản thân đến khi một bên má sưng vù. Nàng ta không dám rút miếng vải ra, chỉ sợ bản thân không chịu nổi mà bật khóc nức nở.

Mối hận này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ!

Thẩm Nguyệt, Hương Phiến, nàng ta và họ không đội trời chung!

Sau cùng Thẩm Nguyệt không hề nuốt lời, đợi sau khi nàng ta tự tát đủ năm mươi cái, nàng bèn nắn cánh tay của Liễu Mi Vũ, “rắc” một tiếng, bả vai của nàng ta khôi phục vị trí.

Liễu Mi Vũ đau quá không chịu nổi, ngất lịm đi.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta: “Thừa biết bản thân không chịu nổi giày vò, lại còn dám đưa mình tới nơi chịu chết”.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play