Sau khi trải qua kiếp nạn này, lập trường của mỗi người đều thay đổi.
Thẩm Nguyệt chịu kéo Hương Phiến lên, nàng ta cũng cảm thấy kính sợ Thẩm Nguyệt, không dám bất kính như xưa.
Nói cũng nực cười, từ chủ tớ tình thâm biến thành kẻ địch không đội trời chung, mà kẻ địch ngày xưa lại trở thành ân nhân của mình.
Hương Phiến biết Thẩm Nguyệt chỉ coi nàng ta như một quân cờ, nhưng vậy
thì có sao, nàng ta đạt được điều mình mong thì làm quân cờ cũng đáng!
Mỗi người có mục đích riêng của mình, chỉ cần có chung lợi ích thì sẽ không phải kẻ địch.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Trong thời gian dưỡng mặt, mỗi chiều tối ngươi đến Trì Xuân Uyển tìm ta, ta đích thân dạy ngươi”.
Ngày xưa Hương Phiến là nha hoàn vô tài vô đức, cho dù mặt đẹp thì cũng không thu hút nổi Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt nhất định phải dạy dỗ nàng ta, nàng ta mới có tư cách ngang hàng với Liễu Mi Vũ.
Hương Phiến nói: “Nô tỳ rất muốn thế, nhưng mà… bà tử trong viện quản rất chặt, chỉ sợ không có cơ hội…”
Lần này Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên tới là cho người cố gắng cầm chân bà
tử chuyên môn coi chừng Hương Phiến thì mới nói chuyện được lâu thế này.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Chỉ cần có lòng một chút thì không lo họ không cho mình cơ hội”.Đọc nhanh truyện Vietwriter.vn
Hương Phiến cắn môi, mặt lộ vẻ lúng túng.
“Không có tiền à?”
“Nô tỳ không tích lũy được bao nhiêu, nên khó mà bày tỏ lòng thành được”.
Thẩm Nguyệt cũng không bất ngờ: “Ta đây có một trăm lượng, cho ngươi
mượn tạm, sau này có tiền rồi thì trả lại ta, cộng thêm tiền lãi một
trăm năm mươi lượng nữa”.
Hương Phiến không chút do dự chìa tay: “Nô tỳ đa tạ công chúa ban ơn”.
Ngọc Nghiên đưa số bạc đã chuẩn bị sẵn cho Hương Phiến.
Thẩm Nguyệt như nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Ta khá là tò mò, sao ban đầu
ngươi lại hủy dung mạo thế? Mi Vũ bảo ngươi làm thì ngươi làm luôn à? Ta nhớ ngươi đâu phải người như vậy”.
Hương Phiến thầm hận, nói: “Đều là do Liễu Mi Vũ bức nô tỳ! Nếu nô tỳ
không làm thì nàng ta sẽ kể chuyện nô tỳ hạ thuốc cho tướng quân. Vân
Nga đã có kết quả như thế, nô tỳ chắc chắn sẽ không sống được!”
Thẩm Nguyệt lại cười nói: “Hương Phiến, chẳng phải ngươi rất có bản lĩnh hay sao? Nàng ta chỉ nói vậy mà ngươi đã sợ rồi à?”
Hương Phiến ngẩng đầu, không hiểu nhìn Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt lấy ngón trỏ khẽ gõ vào thái dương, nhếch miệng nói: “Đầu óc ngươi có vấn đề hả, nàng ta nói muốn tố giác ngươi, vậy ngươi cũng biết đâu có ít nhược điểm của nàng ta chứ?”
Hương Phiến lập tức bừng tỉnh, nói: “Đáng hận là lúc đó nô tỳ đang lo
sợ, bị nàng ta chèn ép. Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này, đừng nói không
được thấy mặt tướng quân, có nói ra sự thật thì cũng không ai tin! Nô tỳ tạ ơn công chúa đã chỉ điểm!”
Thẩm Nguyệt nói vài ba câu liền hiểu nỗi lo của Hương Phiến.
Nàng ta sợ Liễu Mi Vũ đem chuyện này ra uy hiếp, nhưng lại quên mất nàng ta mà kể hết những chuyện đó ra thì sẽ không ai được yên lành.
Hương Phiến tiễn Thẩm Nguyệt đi, quay về phòng thu dọn đồ đạc, một lần
nữa quay về giặt quần áo, nghĩ lại cả quá trình Thẩm Nguyệt đến.
Đầu tiên là cho nàng ta cao thuốc, lại cho nàng ta vay tiền, lúc đi còn
“vô ý” chỉ điểm nàng ta vài câu, mọi chuyện dường như đều nằm trong lòng Thẩm Nguyệt.
Tâm tư kín đáo thế này thì không nên đối địch, bằng không, nếu truy ra gốc rễ thì nàng ta sẽ còn tệ hơn cả bây giờ!
Hương Phiến giành thời gian giặt xong toàn bộ quần áo trước khi tối. Cơm tối cũng rất thô sơ, nàng cũng mặc kệ.
Bà tử thấy nàng ta đã làm xong, đang định sắp xếp việc khác.
Hương Phiến uyển chuyển từ chối: “Chúc thẩm, hôm nay ta thật sự quá mệt, có thể nghỉ một lát không? Trong viện còn có hai tỷ muội khác mà, không biết đã đi đâu rồi, hay là gọi bọn họ…”
“Ta bảo ngươi làm thì cứ làm đi! Ngứa da à?!”, bà tử như hung thần ác sát nhào vào Hương Phiến, vừa véo vừa mắng.
Hương Phiến buồn bực không thôi, lúc trước nàng ta không thể phản kháng, nhưng hôm nay nàng ta đã đẩy bà tử ra.
Bà tử thẹn quá hóa giận, xắn tay áo lên định đánh nhau với Hương Phiến,
nhưng bàn tay còn chưa kịp rơi xuống thì một thỏi bạc đã bày ngay trước
mặt bà tử, chiếu sáng ánh mắt của bà ta.
Bà tử đưa tay bắt lấy, Hương Phiến kịp thời thu lại, bà ta hung ác nói:
“Tiểu tiện nhân, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế hả? Chẳng lẽ là trộm đồ của chủ đem bán lấy tiền! Ta sẽ bẩm báo lên chủ tử, ngươi sẽ bị đánh
chết!”
Hương Phiến cúi đầu khom lưng nói: “Chúc mụ biết ta cả ngày cả đêm làm
việc, căn bản không ra khỏi viện tử bao giờ. Số tiền này là ta tích lũy
được sau mấy năm, nếu Chúc mụ chịu tha cho ta một mạng thì sau này sẽ
không thiếu chỗ tốt cho bà đâu”.
Bà tử thấy thái độ thành khẩn của Hương Phiến như thế thì cũng trở nên
mềm mỏng hơn, nói: “Ta cũng không phải là một người không nói lý, không
phải ta muốn làm khó ngươi, mà là ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi”.
Hương Phiến chủ động giúi bạc vào tay bà tử, nói: “Hương Phiến biết,
Hương Phiến không yêu cầu gì khác, chỉ mong bà bà có thể đối xử công
bằng giữa ta với hai tỷ muội kia thôi, mọi người phân chia việc cho
nhau, Hương Phiến vô cùng cảm kích”.
Bà tử nhíu mày, Hương Phiến lại nói: “Chúc mụ cứ yên tâm, nhị phu nhân
thân kiều thể quý, chắc chắn sẽ không đến đây đâu. Chúc mụ chỉ cần báo
cáo như bình thường, vừa được chỗ tốt từ nhị phu nhân, mà Hương Phiến
cũng sẽ hiếu kính bà”.
Đây là một chuyện tốt cả hai bên, chỉ cần bà tử đứng ở giữa, nhắm một mắt mở một mắt thì mọi chuyện cũng sẽ qua.
Mặc dù Liễu Mi Vũ muốn bà ta nghiêm trị Hương Phiến, nhưng Liễu Mi Vũ chưa một lần đặt chân vào đây.
Cuối cùng, bà tử nhận tiền của Hương Phiến.
Ngày hôm sau, bà tử bắt đầu phân chia nhiệm vụ công bằng, Hương Phiến chỉ cần làm xong phần việc của mình là được nghỉ ngơi.
Hai nha hoàn kia oán giận không nhỏ, mặc dù Hương Phiến hận bọn họ đầu
cơ trục lợi, nhưng vẫn phải lấy chút tiền ra để lấy lòng bọn họ.
Sau này chỉ cần bình an vô sự trong viện thì Hương Phiến mới có thể đi làm việc khác được.
Nàng ta đúng là đã cho bà tử không ít, nên sau này Hương Phiến có lén ra ngoài tiểu viện vào ban đêm thì bà ta cũng coi như không nhận ra. Nếu
thật sự không ổn thì chỉ cảnh cáo Hương Phiến phải về trong vòng hai
canh giờ.
Hai canh giờ cũng đủ để Hương Phiến học được không ít từ chỗ Thẩm Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT