Đi từ Hình bộ vào trong cung vẫn còn một đoạn đường dài. Sau khi tiến
cung, dáng vẻ và thân phận lúc này của Hạ Phóng không thích hợp xuất
hiện trong cung yến bên này, do đó thái giám liền cố ý dẫn hắn vòng qua
ngự hoa viên, đi tới ngự thư phòng.
Lúc vừa rời khỏi đại lao của Hình bộ, Hạ Phóng cảm thấy rất lạnh, đi
được nửa đường thì bắt đầu ấm nóng hơn, sau đó càng lúc càng nóng bức.
Hắn tưởng rằng là do mình đang vận động, đồng thời cũng vì dư âm kích
động trong lòng.
Thẳng cho đến ngự thư phòng, nhịp thở của Hạ Phóng đã mang theo phần dồn dập, trên người cũng bắt đầu toát mồ hôi, hắn còn bất giác giơ tay nới
lỏng cổ áo.
Thái giám dẫn đường là nhận lệnh hoàng thượng làm việc nên thị vệ canh
gác không thể ngăn cản, hắn đưa Hạ Phóng tới bên ngoài ngự thư phòng thì dừng lại rồi lui xuống.
Hạ Phóng đứng trước cửa ngự thự phòng, ánh lửa sáng rực bên trong hắt ra ngoài chiếu lên người khiến hắn có chút choáng váng.
Miệng lưỡi hắn khô khốc, tim đập như trống dồn, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực vậy.
Hạ Phóng đẩy cửa liền tiến vào.
Đột nhiên một làn gió lạnh thơm ngát bất ngờ ập tới khiến tâm trí vốn không phòng bị của hắn nháy mắt trào dâng.
Ngọn lửa trong lồng ngực lập tức hội tụ xuống bụng dưới, hắn ngay tức khắc có phản ứng.
Khi ngẩng đầu lên liền thấy trong ngự phòng vẫn còn một người khác, hơn nữa còn là một mỹ nhân với dung mạo tuyệt sắc.
Mỹ nhân đó lúc này đang xụi người ngồi trên ghế với hai gò má ửng hồng
cùng áo quần xộc xệch, nàng ta cởi bỏ áo khoác choàng và áo khoác ngoài
mặc lúc tới, từng chiếc một rơi vãi trên mặt đất, nhưng lại không hề hay biết cả người đã mướt mát mồ hôi, khô nóng không chịu nổi.
Trên gương mặt tinh tế ấy tràn đầy dục vọng.
Có một sự thật không thể chối cãi là Hạ Phóng ham mê sắc đẹp. Bị tống
vào ngục hai tháng, đừng nói tới việc chạm vào phụ nữ, ngay cả liếc qua
hắn cũng chưa từng thấy.
Ngay bây giờ một phản ứng mạnh mẽ như vậy lấp đầy não hắn, và chút lý
trí cuối cùng còn lại khiến hắn ý thức được nơi này là ngự thư phòng.
Nhưng Hạ Phóng vẫn không khống chế được bước chân mà từng bước đi về phía mỹ nhân kia.
“Hỗn xược… lớn, lớn mật… bản cung chính là Tề Phi, là mẫu phi của ngũ hoàng tử…”
"Tề phi…”
Thì ra người phụ nữ trong ngự thư phòng này chính là Tề phi.
Không lâu trước đó trong cung yến diễn ra được một nửa, sau khi cơm no
rượu say mọi người còn thích chí dạo chơi ngự hoa viên, ngắm nhìn tuyết
trắng dưới ánh đèn cũng là một chuyện tao nhã.
Và lúc này người căm phẫn khó nén nhất trong hậu cung đương nhiên thuộc về Tề phi- người đang bị cấm túc.
Nàng ta không thể tham gia cung yến, tất nhiên cũng không đoạt được nổi
bật, vô số của ngon vật lạ được bày la liệt tại đại điện bên kia nhưng
nàng ta chỉ có thể đơn giản tự mình ứng phó trong cung của mình.
Tề phi khẳng định lần này chính là do hoàng hậu ở phía sau quấy rối, hại nàng ta phải rơi vào cảnh thê lương như hiện tại. Chỉ cần nghĩ tới
hoàng hậu giờ phút này đang cùng hoàng đế tay trong tay ngồi trên đại
điện kia, nàng ta liền tức giận đùng đùng.
Sau đó có một thái giám nhân lúc trời nhá nhem tối xách theo một hộp thức ăn tới cung của Tề phi.
Tuy rằng bị cấm túc nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là phi tần cao quý số
một số hai của hậu cung, do đó hoàng đế cũng không phái thêm người canh
gác cửa cung mà chỉ ngăn cấm nàng ta ra vào.
Việc đóng cửa suy ngẫm toàn bộ đều dựa vào tự giác, nhưng nàng ta lại
không thể ngang nhiên bước ra khỏi cửa cung, trong hậu cung không biết
có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm như hổ đói, chỉ cần nàng ta
nhấc gót, chắc chắn sẽ có phi tần dựa vào đó kiếm chuyện.
Bởi vậy mấy ngày nay Tề phi cũng thành thực không đi đâu cả.
Trên eo thái giám mang đồ đến có đeo thẻ bài có thể đi qua mà không gặp
trở ngại. Cung nhân vừa nghe là thái giám được hoàng đế cử tới liền vô
cùng mừng rỡ, vội vàng dẫn hắn đến tẩm cung của Tề phi.
Thái giám tháp tùng bên cạnh hoàng đế là tổng quản trong cung, tổng quản lại có rất nhiều hoạn quan trực tiếp dưới quyền, vì vậy không phải là
người nào Tề phi cũng từng gặp qua, chỉ cần có thẻ bài thì ai còn quan
tâm thái giám đó trông như thế nào.
Hơn nữa trời đã vào đêm, dưới ánh đèn mơ hồ thái giám đó còn một mực
cung kính cúi đầu, nhất thời cũng không nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Thái giám nói là hoàng thượng lệnh cho hắn mang chút đồ ăn này tới cho Tề phi.
Thức ăn trong hộp vẫn còn ấm nóng, Tề phi liếc mắt thấy đều là đồ ăn yêu thích thường ngày của mình liền tin tưởng hoàng đế vẫn nhớ nhung tới
nàng ta, khúc mắc nặng trĩu treo trong lòng cũng bỗng chốc trở nên nhẹ
nhõm vui vẻ hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT