Chắc hẳn Bắp Chân cũng hiểu rằng tên họ của thằng bé tạm thời không thể
công khai, chỉ có thể nhắc tới và tập viết khi hai mẹ con được ở riêng
cùng nhau.
Bên phía Tề phi, tình hình của Ngũ hoàng tử đã khá hơn đôi chút, nhưng
bao nhiêu can đảm của thằng bé này gần như bay hết sạch khiến Tề phi cảm thấy vô cùng bực mình.
Sau đó Ngũ hoàng tử không còn dáng vẻ kiêu ngạo của mình nữa, bất kể gặp ai, chỉ cần ra khỏi cửa tẩm cung, nó sẽ nhìn trái ngó phải, rụt rè và
sợ sệt.
Thậm chí cành cây nhành cỏ cũng có thể khiến nó sợ đến mức ngã bệt xuống đất.
Hoàng đế càng lúc càng không thích đứa con trai này, cảm thấy cực kỳ
thất vọng. So ra thì Đại hoàng tử do hoàng hậu sinh hạ đứng trước mặt
hoàng đế trông đáng yêu hơn nhiều, cũng được hoàng đế thân cận nhiều
hơn.
Sau khi nghe nói Ngũ hoàng tử bị ngã, Thái hậu tới hậu cung xem thử.
Trong số các hoàng tử, Thái hậu thích Ngũ hoàng tử nhất, bởi vì Ngũ hoàng tử luôn khiến bà ta thấy vui vẻ.
Nhưng trông thấy Ngũ hoàng tử biến thành như vậy, bà ta cũng rất đau đầu.
Tề phi thấy vậy lập tức quỳ rạp trước mặt Thái hậu, nước mắt nước mũi
giàn giụa, nghẹn ngào kể tội: “Cầu xin thái hậu nhất định phải đòi lại
công bằng cho hoàng nhi của thần thiếp, là do Tĩnh Nguyệt của cung Thái
Hòa hãm hại! Hoàng nhi của thần thiếp bị ngã rách đầu ở thư phòng của
con trai nàng ta, nàng ta nói hoàng nhi tự gây ra, còn cố tình dụ cá sấu trong hồ tới, định đẩy hoàng nhi xuống làm mồi cho cá sấu!”
Thái hậu thương yêu Ngũ hoàng tử, đâu thể chấp nhận nổi chuyện này, vả
lại cứ nhắc đến Tĩnh Nguyệt, bà ta lại thấy cực kỳ khó chịu. Để Tĩnh
Nguyệt và con trai của nàng sống ở cung Thái Hòa, ngay từ đầu Thái hậu
đã thấy không vui rồi.
Một công chúa tiền triều còn sống trong cung, vốn đã chẳng ra thể thống
gì. Huống hồ nàng ta không phải người ngoài thì cũng là kẻ thù, làm sao
có thể chung sống dưới một mái nhà được?
Hậu cung này là hậu viện của hoàng đế, không có lý do gì để nuôi một công chúa tiền triều.
Nếu mẹ con Tĩnh Nguyệt khiêm tốn đôi chút, Thái hậu nhắm một mắt mở một
mắt cho qua được, nhưng nghe Tề phi nói vậy, hai mẹ con nhà này không
chỉ hù dọa Ngũ hoàng tử, con trai của nàng ta còn được vào viện Thái
Học, dù thế nào Thái hậu cũng không nuốt nổi cục tức này.
Quan trọng nhất là qua lời kể của Tề phi, Thẩm Nguyệt và Bắp Chân không thể nào khiêm tốn được.
Nghe lời tố cáo của Tề phi, Thái hậu tức đến mức bùng nổ, đập bàn nói:
“Đường đường là viện Thái Học, đó là thư phòng chuẩn bị cho hoàng tử và
công chúa, đâu thể để một tiện nhân bên ngoài vào đó vấy bẩn được, hoàng đế quá hồ đồ rồi!”
Tề phi lau nước mắt: “Ngay từ đầu thần thiếp cũng cảm thấy không ổn thỏa rồi, nhưng lời nói của thần thiếp không có phân lượng, cũng không tiện
nói gì”.
Thái hậu nói: “Làm gì có đạo lý ấy, hậu cung này đâu đến lượt nàng ta
vênh váo! Hôm nay ta phải xem xem, rốt cuộc nàng ta vô pháp vô thiên đến mức nào!”
Sau đó Thái hậu dẫn theo cung nhân, định hùng hổ đi tới cung Thái Hòa, đòi xử lý mẹ con Thẩm Nguyệt.
Tề phi tỏ ra đề phòng: “Thái hậu, cung Thái Hòa đó có cá sấu xung quanh, e là sẽ làm Thái hậu sợ. Chi bằng gọi mẹ con Tĩnh Nguyệt tới cung của
thần thiếp, đến lúc đó muốn xử lý thế nào đều do Thái hậu định đoạt”.
Cung Thái Hòa dù thế nào cũng là cung Thái Hòa, không phải nơi ở của Tề
phi. Chỉ khi nào gọi người tới cung của nàng ta, nàng ta mới có thể muốn gì được nấy, lại thêm Thái hậu chống lưng, nàng ta có thể mạnh tay
trừng phạt mẹ con Tĩnh Nguyệt.
Thái hậu ngẫm nghĩ, cảm thấy đề nghị của Tề phi rất thỏa đáng bèn sai người tới cung Thái Hòa truyền chỉ.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết sự việc của Tề phi còn chưa kết thúc, nàng ta nhất định sẽ còn đến vào mấy ngày này.
Việc nàng ta lôi cả Thái hậu ra cũng nằm trong dự đoán của Thẩm Nguyệt, dù sao thì Tề phi vẫn luôn khiến Thái hậu vui vẻ.
Thẩm Nguyệt cũng không có chút hảo cảm nào đối với Thái hậu, tại sao
phải giữ thể diện cho bà ta, dẫn theo Bắp Chân tới cung của Tề phi mặc
cho hai người họ chà đạp?
Đầu óc Thẩm Nguyệt chưa bị úng nước.
Thế nên sau khi cung nhân tới cung Thái Hòa truyền chỉ, Thẩm Nguyệt coi
như không nghe thấy. Đừng nói là dẫn theo Bắp Chân tới cung Tề phi, nàng thậm chí còn không ra khỏi cung Thái Hòa nửa bước.
Thái hậu đợi tới đợi lui mà không thấy người đến, tới khi hỏi lại mới
biết Thẩm Nguyệt kháng chỉ, vô cùng giận dữ. Tề phi ở bên cạnh châm dầu
vào lửa: “Tĩnh Nguyệt kia đúng là gan to bằng trời, nàng ta dám chống
lại cả ý chỉ của Thái hậu! Rõ ràng là không coi Thái hậu ra gì mà!”
Thái hậu cũng không thể kiên nhẫn tiếp tục đợi trong cung Tề phi được nữa, lập tức dẫn cung nhân tới cung Thái Hòa.
Phen này khỏi cần Tề phi ra tay, Thái hậu tự khắc sẽ xử lý hai mẹ con
tiện nhân kia, Tề phi cũng đi cùng bà ta, đi theo còn hóng chuyện nữa
chứ.
Người trong cung Thái Hòa ai nấy mất hồn mất vía, một khi Thái hậu đến,
đừng nói là Thẩm Nguyệt và Bắp Chân, đến cả các cung nhân cũng phải chịu trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT